Phúc Tinh Chiếu Thê Tử

Chương 191



Quyển sách kia là Phong Hằng viết ra từng nét một, hắn thuộc nằm lòng, cuối cùng cũng không mất mặt trước mặt Hoàng Thượng.

Tống Sư Trúc nghe xong, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác mới lạ như đọc thoại bản, Hoàng Đế cải trang đi tuần, kết bạn đi thi cùng học sinh, loại cốt truyện này thế mà thật sự xảy ra. Thời gian nửa chén trà nhỏ, Tống Sư Trúc não mở ra hết cái này đến cái khác, bởi vì não bổ không ra bộ dáng Hoàng Đế, nàng lại tò mò nói: “Hoàng Thượng trông như thế nào?”

Phong Hằng nhìn Tống Sư Trúc một cái, thầm nghĩ, cũng chỉ có nàng còn có tâm tư hỏi tướng mạo của Hoàng Thượng. Tống Sư Trúc thấy hắn vẫn không nói lời nào, liền thúc giục một hồi.

“Long tư phượng chương, diện mạo bất phàm.” Phong Hằng lên tiếng nói, chỉ là thân thể có chút không được tốt, hai người mới nói nửa khắc đồng hồ sau, có lẽ là dụng thần quá mức, sắc mặt Hoàng Thượng cũng có chút trắng bệch, trên trán toát ra từng giọt mồ hôi.

Tống Sư Trúc cảm thấy Phong Hằng nói cũng quá không rõ ràng, nhưng nàng cũng có thể hiểu được tâm tình của Phong Hằng, người đọc sách từ trước đến nay luôn kính trọng đế vương, đối với Hoàng Thượng quả thật không thể đánh giá thế nào, nhớ tới biểu ca nhà mình, nàng lại nói: “Biểu ca biết đó là Hoàng Thượng không?”

Trên mặt Phong Hằng đột nhiên mang theo một loại thần sắc đùa dai: “Lúc hắn thi Đình sẽ biết.”

Tống Sư Trúc lại có chút lo lắng nói: “Nếu thật đến lúc đó mới để biểu ca biết, có thể ảnh hưởng hắn phát huy hay không?” Nàng thật đúng là sợ biểu ca đến lúc đó bị dọa đến không viết ra được văn chương.

Phong Hằng nghĩ nghĩ, cười: “Không gạt được đến lúc đó.” Lý Ngọc Ẩn không phải ngu ngốc, từ thái độ của hắn hôm nay, nhất định có thể phát hiện ra một hai. Nếu biết đó là Hoàng Thượng, Phong Hằng cũng không dám thật sự bất kính. Hắn nghĩ, Hoàng Thượng cũng có thể không muốn giấu hắn, dù sao lúc ấy khi hai người nói chuyện, Lý đại nho đã đứng ở bên cạnh.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Hai người đang nói chuyện, Loa Sư quay lại báo với Ngụy Sâm và Lý Ngọc Ẩn đã quay đầu trở về.

Hai người này một người là biểu ca của cô gia, một người là biểu ca của tiểu thư nhà nàng ta, Loa Sư cũng không dám chậm trễ, trực tiếp cho người dẫn tới thư phòng của Phong Hằng.

Phong Hằng cười với Tống Sư Trúc: “Ngươi xem đi.”

Tống Sư Trúc vội vàng nói: “Đại biểu ca của ta đến Kinh Thành ngắn ngủi, ngươi cũng không thể giúp Ngụy biểu ca hố huynh ấy.” Ngụy Sâm nhất định là tới để Phong Hằng giữ bí mật, nhưng nếu thật sự để Lý Ngọc Ẩn đến thi Đình mới biết được đó là Hoàng Đế, loại xung kích kia, Lý Ngọc Ẩn ở đây nhất định sẽ bị ảnh hưởng.

Đối với việc này, trong lòng Phong Hằng cũng có tính toán, hắn không thích Tống Sư Trúc nói chuyện cho Lý Ngọc Ẩn lắm. Mượn cảm giác say, hắn chơi xấu đưa tay cho Tống Sư Trúc nói: “Ngươi kéo ta đứng lên, trên người ta có chút nhũn ra.”

Tống Sư Trúc buồn cười liếc hắn một cái, lấy vóc người Phong Hằng, ít nhất cũng phải có một trăm năm mươi cân, một mình nàng không kéo nổi, nhưng vì thỏa mãn tính trẻ con khó có được của phu quân nhà mình, nàng vẫn là hao hết sức chín trâu hai hổ chơi với hắn mấy lần, thiếu chút nữa tự giày vò mình đến hỏng mất.

Phong Hằng cực kỳ không phối hợp, mấy lần đều kéo một cái kéo kéo nàng vào trong ngực, hơi thở giao thoa chiếm không ít tiện nghi của nàng, thẳng đến khi Tống Sư Trúc lộ ra chút tức giận, hắn mới có chút thu liễm, tẻ nhạt không có mùi vị: “Hai người này, không thể tới vào ngày mai sao.” Hắn mới chơi được chút thú vị liền phải dừng lại.

Bên ngoài ánh bình minh đầy trời, gần như là giờ cơm chiều, Phong Hằng nghĩ đến lát nữa còn phải giữ cơm lại liền cảm thấy ủ rũ.

Hắn hôn lên mặt Tống Sư Trúc hai cái: “Ta sẽ cố gắng trở về dùng bữa cùng ngươi.”

Tống Sư Trúc nhìn bộ dáng hắn trì hoãn, cũng có chút sốt ruột thay hắn. Hai người náo loạn như vậy, Ngụy Sâm cùng Lý Ngọc Ẩn ở trong thư phòng đợi đã lâu.

Nàng nghĩ nghĩ, hồ nghi nói: “Có phải ngươi muốn để bọn họ thẳng thắn với nhau để bớt việc không?” Mặc dù Lý Ngọc Ẩn là một công tử mặt lạnh, nhưng độ mẫn cảm lại cực cao, chắc chắn đã phát hiện ra sự khác thường.

Phong Hằng sao có thể thừa nhận, hắn ta nói: “Ta hiện tại đi qua, tận lực sớm một chút đem bọn hắn đuổi đi.”

Mãi đến khi tiễn Phong Hằng ra ngoài, Tống Sư Trúc cũng không quen với dáng vẻ dính người của hắn, trong phòng vẫn còn mùi rượu nhè nhẹ, nàng vuốt ve khuôn mặt ướt sũng, không khỏi lộ ra một nụ cười.

Trong thư phòng không khí dị thường an tĩnh.

Lý Ngọc Ẩn đúng là càng nghĩ càng thấy không thích hợp, nên mới quay lại đường cũ định hỏi cho rõ ràng.

Ngụy Sâm nhìn Lý Ngọc Ẩn vẫn luôn trầm mặc không nói, trong lòng mắng biểu đệ nhà mình một trận, ho khan một tiếng: “Ngươi đã biết, ta cũng không có gì dặn dò Hằng biểu đệ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từ lúc Lý Ngọc Ẩn thăm dò thân phận Hoàng Thượng từ trong miệng hắn, sắc mặt của hắn vẫn luôn lạnh lùng cứng rắn như bàn thạch, Ngụy Sâm cũng không phân biệt rõ hắn tức giận hay là bị hù dọa.

Kỳ thật nếu hắn nói, vận khí của Lý Ngọc Ẩn thật sự là cao ngất trời. Lý đại nho là Thái phó, biểu đệ của mình là đệ tử nhập thất của ngài, nếu thật sự chú ý đến việc này, cùng Hoàng Đế cũng có danh phận sư huynh đệ, nhưng cho tới nay, Hoàng Đế mặc dù tò mò về đệ tử này của Lý Vọng Tông, nhưng lại chưa bao giờ đề nghị muốn gặp mặt Phong Hằng, ngược lại là Lý Ngọc Ẩn đánh bậy đánh bạ nhìn thấy thánh nhan, còn có giao tình với Hoàng Thượng.

Lúc Phong Hằng vào cửa trùng hợp nghe được câu nói này của Ngụy Sâm, dừng một chút, mới bước qua ngưỡng cửa tiến vào.

Ngụy Sâm trừng mắt nhìn hắn một cái, tự nhiên biết Phong Hằng cố ý tới muộn. Bảo hộ thánh giá là chức trách của hắn, nếu hắn nói ra trước một bước, Phong Hằng đáp ứng không phải, không đáp ứng cũng không phải, hiện giờ như vậy, ngược lại là giảm đi một phen xoắn xuýt của Phong Hằng.

Phong Hằng ra vẻ không biết cười nói: “Sao các ngươi lại gom thêm một miếng nữa?”

Ngụy Sâm tức giận nói: “Còn không phải ngươi lề mề quá lâu sao!”

Lý Ngọc Ẩn đột nhiên lên tiếng: “Lúc trước trong tư liệu ngươi sai người đưa tới, ta có chút không hiểu, nghĩ đến tìm ngươi hỏi một chút.”

Hắn đã điều chỉnh xong, không phải là nhìn thấy Hoàng Đế sao, Phong Hằng cũng nhìn thấy Hoàng Thượng, tuy nói như thế, nhưng trong lòng Lý Ngọc vẫn mắng vài câu, lại nhịn không được nhìn về phía Phong Hằng, trong lòng cảm thấy Phong Hằng hôm nay có phải hay không vẫn đang nhìn hắn bị chê cười.

Phong Hằng cùng Lý Ngọc Ẩn ở trên thuyền tranh đấu gay gắt nửa tháng, tự nhiên có thể từ trên khuôn mặt lạnh lùng kia nhìn ra tâm tình của hắn, hắn căng thẳng, bình tĩnh nói: “Ta cùng đường huynh mấy ngày nay cũng ở nhà ôn tập bài tập, không bằng đại biểu huynh ngày mai cùng tới?”

Lý Ngọc Ẩn nhẹ gật đầu, sau đó lại nhìn Ngụy Sâm một cái, tìm cớ rời đi trước. Hắn phải trở về bình phục tâm tình một chút.

Chờ người vừa đi, Ngụy Sâm lập tức mắng: “Tên khốn kiếp nhà ngươi, vì biểu ca của thê tử, muốn hãm hại biểu ca của ngươi đúng không?”

Nếu như có thể, Ngụy Sâm thật sự muốn mắng luôn Lý đại nho vào, nếu không phải hắn ở trước mặt Thánh Thượng đề cập đến chuyện nhà đệ tử tổ chức yến tiệc chuyển nhà, hắn cũng không cần nơm nớp lo sợ cùng thánh giá xuất cung như vậy.

Phải biết lúc trước chuyện phản vương còn chưa thu dọn xong cục diện rối rắm. Hôm nay Hoàng Thượng mặc dù chỉ ở Phong gia hai khắc đồng hồ, Ngụy Sâm vẫn luôn lo lắng đề phòng, sợ xảy ra chuyện. May mắn Phong gia mời khách nhân không nhiều lắm, trong đó Lâm học sĩ cùng Điền đại nhân gặp qua thánh nhan đều là ở xa xa, nếu không Hoàng Thượng khẳng định còn có thể đưa tới ngự sử lải nhải.

Phong Hằng đương nhiên không thể thừa nhận, hắn ta nói: “Hôm nay ta uống bao nhiêu rượu, biểu ca cũng không phải không biết.”

Ngụy Sâm: “Ngươi lừa người khác còn có thể, tửu lượng của ngươi là gì, hôm nay hơn phân nửa số người trên trận cộng lại cũng uống không lại ngươi.”

Đây chính là thiên phú của mọi người, Phong Hằng luôn luôn có ưu thế về rượu, uống nhiều rượu sẽ chỉ đỏ mặt, nhưng đầu óc vẫn luôn tỉnh táo.

Phong Hằng mặt không đổi sắc nói: “Từ khi ta thành thân đến nay, nương tử không thích ta uống rượu, ta đã lâu không uống rượu, vừa rồi vẫn uống một chén trà giải rượu, nằm một chút mới có thể miễn cưỡng tới.”

Ngụy Sâm thấy hắn c.h.ế.t cũng không thừa nhận, vận khí, lại hỏi chuyện hôm nay Lâm phu nhân. Cẩm Y vệ làm việc thu thập tình báo, vừa rồi trên đường hắn nghe được tin tức liền muốn tới hỏi một chút.

Nghe Phong Hằng nói xong, Ngụy Sâm im lặng một chút, mím môi nói: “Xem ra Lâm phu nhân thật đúng là hận không thể để Lâm học sĩ xui xẻo.”

Lúc trước nghe nói Lâm học sĩ làm khó dễ Phong Hằng khi chấm bài thi, Ngụy Sâm đối với hắn vô cùng khó chịu, nên biết đoạn tiền đồ như g.i.ế.c phụ mẫu người ta, Lâm học sĩ có thể vì mình mà làm ra loại chuyện này, Ngụy Sâm đã sớm lén lút tìm điểm yếu muốn bắt hắn. Không ngờ Lâm phu nhân lại tự tìm đường chết.

DTV

Ngụy Sâm chậc chậc hai tiếng, loại chuyện này hắn xử lý thuận buồm xuôi gió.

Tân đế Đại Khánh triều tuy rằng trẻ tuổi, nhưng đăng cơ hơn một năm, hận nhất chính là kết bè kết cánh, ngày thứ hai ở thường triều không chút do dự phạt bổng lộc ba tháng của Lâm học sĩ. Đây chính là quan chủ khảo thứ hai bị phạt từ khi thi hương tới nay.

Trong lúc nhất thời trong ngoài Kinh Thành thần hồn nát thần tính, tọa sư các tỉnh cũng không dám tùy ý nhận lễ vật của sĩ tử.

Lâm gia.

Lâm học sĩ quả thật không thích Phong Hằng, nhưng hắn cũng không nghĩ tới mình bởi vì loại chuyện này mà bị Hoàng Thượng điểm tên phê bình.