Phúc Tinh Chiếu Thê Tử

Chương 182



Nếu như thật sự Trữ thị làm thành, hai nhà Phùng Tống ân đoạn nghĩa tuyệt, trên đời lại có thêm một phụ nhân đáng thương.

Nàng lắc đầu, nói: “... Bởi vì chuyện này liên quan đến trưởng công chúa cùng Thái Hậu, ta lúc trước không tiện xử trí, liền một mực đè xuống không đề cập tới, hôm nay ta cùng Thái Hậu thông qua, mới tiện phân trần với ngươi.”

Tống Sư Trúc thế mới biết hóa ra trong hồ lô của Trữ thị bán loại độc dược này.

Thật ra lúc trước nàng cũng từng nghĩ đến hậu quả này, nhưng nàng ta luôn cảm thấy lão già khốn kiếp kia có nhược điểm ở trong tay nàng, không đến mức như thế, không ngờ hắn lại thật sự dám đáp ứng Trữ thị dùng danh ngạch Quốc Tử Giám đổi thư tuyệt nghĩa.

Khai thác ra điều kiện trao đổi như vậy, lão hỗn đản không sợ hai bên lừa dối, cuối cùng lật thuyền sao?

Tống Sư Trúc suy nghĩ hậu quả của chuyện này một chút, càng nghĩ càng tức giận. Nghĩa Tuyệt Thư vừa ra, dựa theo luật pháp, Phùng Tống hai nhà đoạn tuyệt quan hệ, Phùng thị làm nữ nhi Phùng gia, ngoại trừ phấn khởi tranh thủ xuất tộc, chỉ có thể vô điều kiện theo Phùng tộc trưởng về tộc.

Ba đường huynh nhiều năm học hành chăm chỉ, phụ mẫu lại cõng những vết nhơ như vậy, tiền đồ của bọn họ cũng bị hủy hoại.

Nàng thở ra một hơi thật sâu, hết sức hối hận vì đã dễ dàng buông tha Phùng tộc trưởng. Lão hỗn đản kia bất chấp nguy hiểm cưỡi hổ khó xuống, cũng muốn hãm hại nhà bọn họ một phen, lúc ấy nàng không nên giữ nguyên tắc giao dịch như vậy.

Còn có Trữ thị, chuyện nhà Lý gia, nàng không tiện xen vào, nhưng lúc này Tống Sư Trúc thật sự là cực kỳ chán ghét Trữ thị.

Bởi vì phẫn nộ, trên mặt nàng không có biểu tình. Lý Tùy Ngọc nhìn, cũng có thể hiểu được cảm thụ của nàng. Nàng đi qua ôm bả vai Tống Sư Trúc: “Tằng tổ mẫu cũng cực kỳ thất vọng đối với chuyện tam tẩu làm...”

Có một số việc tằng tổ mẫu nhà nàng không tiện nói ra, nhưng để nàng nói ra lại không sao.

Hai ngày nay Trữ nhị lão gia và phu nhân tới nhà vài lần, muốn đòi một lời giải thích với khuê nữ. Lý lão thái thái chỉ để cho tam đường huynh nhà nàng đi tiếp đãi. Mặc dù tam đường huynh rất tôn kính nhạc phụ nhạc mẫu, nhưng chưa từng nhượng bộ dù chỉ một bước, cuối cùng cũng không khiến Lý lão thái thái thất vọng cực độ.

Nghe đến đó, Tống Sư Trúc nâng mắt cảm kích nhìn Lý lão thái thái cười một tiếng. Nếu Lý gia không muốn xử trí Trữ thị, kỳ thật nàng cũng không có nửa điểm biện pháp.

Lý lão thái thái cười cười, cũng không tiếp tục đề tài của Trữ thị, mà nói: “Đại phò mã làm ra loại chuyện này, Thái Hậu đương nhiên tức giận. Nhưng nương nương mẫu nghi thiên hạ, tự có lý lẽ riêng. Nàng bảo ta nói với các ngươi...”

Lý lão thái thái dừng lại, dưới ánh mắt không dám tin của Tống Sư Trúc nói ra một câu: “Nương nương nói, chỉ cần không dính đến danh dự của trưởng công chúa, các ngươi muốn làm gì, đều không quan tâm.”

Trên mặt Tống Sư Trúc lộ ra vẻ vui mừng, đây thật là một tin tức tốt nhất nàng nghe được trong khoảng thời gian gần đây.

Lý lão thái thái thấy nàng lộ rõ vẻ vui mừng, lại cười nói: “Ta biết bên ngoài rất nhiều người đều cảm thấy tính tình mẫu tử Thái Hậu cường thế, không đủ nhân từ, nhưng tính tình sau lưng của Thái Hậu lại hoàn toàn khác với bọn họ tưởng tượng. Lát nữa ngươi gặp là biết.”

Từ sau khi Trữ thị biết chuyện này, Lý lão thái thái vẫn luôn suy nghĩ phải làm như thế nào, mới có thể không đến mức giận chó đánh mèo đến trên người Phùng thị và Tống gia.

Hiền tế phản bội khuê nữ của mình, Thái Hậu sao có thể không tức giận. Cho dù Tống gia nhị phòng là ở dưới uy hiếp, nuôi nữ tử tư sinh kia, nhưng sự tồn tại của nàng, chính là một bóng ma trên người trưởng công chúa.

Thiên hạ quá lớn, Tống gia quá nhỏ, nếu Thái Hậu muốn giận chó đánh mèo, hai nhà Phùng Tống liền không còn có người có thể xuất đầu.

Nếu không có công tích lần này của Tống Sư Trúc, Lý lão thái thái thật đúng là không nắm chắc có thể thuyết phục được Thái Hậu.

Còn có Đại phò mã cùng đôi huynh muội ở Kinh Thành hưởng thụ khoảng mười năm, những năm này dưới tình huống trưởng công chúa không biết tình hình, không biết có lỗi với nàng bao nhiêu lần.

Thái Hậu tuy nói mịt mờ, nhưng Lý lão thái thái và nàng tương giao nhiều năm, tự nhiên lập tức hiểu được ý tứ của nàng.

Lý lão thái thái nở nụ cười, đây mới là báo đáp của nàng đối với Tống Sư Trúc.

Bởi vì tin tức Lý lão thái thái để lộ ra ở trên xe thật sự rung động, Tống Sư Trúc tiêu hóa một hồi lâu mới bình tĩnh lại, lúc này xe ngựa đã đến cửa cung.

Rèm xe đột nhiên bị người xốc lên, Tống Sư Trúc đưa mắt nhìn, vẫn là người quen.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mấy ngày không gặp, Lý Đằng đội một cái mũ hồng, mặc áo giáp xanh, giày, trên eo treo một kim bài thủ lĩnh thủ vệ, quả nhiên là uy phong lẫm liệt.

Lý lão thái thái vừa nhìn thấy hắn, không nhịn được cười nói: “Bộ khôi giáp này mặc trên người ngươi, thật sự không tệ.”

Lý Đằng cười hắc hắc, nói: “Cũng chỉ là một người canh cổng hoàng cung.” Nói xong, hắn chắp tay với Tống Sư Trúc, chào hỏi Lý Tùy Ngọc, ngay cả kiểm tra cũng không có, liền cho đi.

Hoàn mỹ thuyết minh cái gì gọi là trong triều có người làm quan cả nhà được nhờ.

DTV

Tiếng lộc cộc xe ngựa một lần nữa vang lên, Tống Sư Trúc mới hiếu kỳ nói: “Đằng đại gia làm quan chưa?”

Lý Tùy Ngọc cười: “Hoàng Thượng chọn Đại Đường bá làm Thiên Hộ đeo đao giữ cửa quan quân, hôm nay đường bá mới đi nhậm chức.”

Lý Tùy Ngọc nhỏ giọng giải thích vài câu, Tống Sư Trúc lúc này mới hiểu rõ Lý gia lần này được bao nhiêu ích lợi. Không nói đến những phần thưởng vàng bạc châu báu, kinh hỉ lớn nhất trong phủ đệ Điền Trang, lại là chức quan của Lý Đằng.

Võ quan Đại Khánh triều, tấn thân chi đạo có hai loại, ngoại trừ võ cử chính là nhìn xuất thân. Đại đa số võ chức trong triều đều là thừa kế. Mà Lý gia mấy đời đều xuất thân văn nhân, trong quân không có căn cơ, nếu không phải như thế, Lý Đằng lúc trước cũng sẽ không khổ sở đi thi võ cử nhân.

Chuyện phản tặc lần này, đối với Lý Đằng mà nói quả thực là một cơ hội, hắn được Thái Hậu cùng Hoàng Thượng coi trọng, cũng lăn lộn được một chức vụ không tệ.

Lý lão thái thái nghe tằng tôn nữ của mình nói chuyện với Tống Sư Trúc, lắc đầu sửa lại: “Nào có dễ dàng như lời Tùy Ngọc nói như vậy, A Đằng nếu không phải ngày ấy g.i.ế.c không ít phản tặc, dùng công tích chặn miệng ngoại nhân, cũng không nhanh như vậy liền được phong.”

Lý Tùy Ngọc thè lưỡi, Lý lão thái thái lại nói: “Bây giờ triều đình nhiều chuyện, Hoàng Thượng và Thái Hậu làm ra quyết định gì, để cho người ta tin phục mới là vị trí thứ nhất, lời nói bực này, về sau cũng đừng đi ra ngoài nói lung tung.”

Lý Tùy Ngọc và Tống Sư Trúc đều nghiêm túc gật đầu.

Trong xe không khí an tĩnh, Tống Sư Trúc ngồi trong chốc lát, nhịn không được nhấc lên một góc rèm cửa sổ, nhìn lén phong cảnh trong hoàng cung.

Cố Cung nàng đi nhiều, hoàng cung vẫn là lần đầu tiên đến. Trong tầm mắt, đều là tường cung màu đỏ đoan chính khí phái, mái cong góc phòng rộng rãi đại khí, ở đầu ngõ đều có thể nghe được tiếng bước chân chỉnh tề của bọn thị vệ.

Lý lão thái thái nhìn dáng vẻ của nàng, không nhịn được cười nói: “Nếu ngươi tò mò, đợi lát nữa xuống xe là có thể xem thật kỹ.”

Xa giá của phu nhân nhất phẩm cũng chỉ có thể đi đến trước cửa Hi Hòa cung, sau này nếu không có ân điển, ngay cả Lý lão thái thái cũng chỉ có thể đi đến đích.

Tống Sư Trúc ngượng ngùng cười cười, trong lòng lại cảm thấy mình khẳng định bị Lý lão thái thái coi thành đồ quê mùa.

Lúc này sau khi xe ngựa dừng lại, Lý lão thái thái được Lý Tùy Ngọc đỡ xuống xe. Cách đó không xa, một cỗ kiệu mềm cực kỳ dễ thấy, rõ ràng là chuẩn bị cho Lý lão thái thái, bên cạnh còn có một cung ma ma đã sớm chờ ở đó.

Khuôn mặt Cung ma ma nghiêm túc, sau khi nhìn thấy Lý lão thái thái, trên mặt đột nhiên mang theo chút ý cười thân cận, tiến đến nhỏ giọng nhắc nhở: “Đại phò mã và Uy Viễn Bá hầu phu nhân, Trữ nhị phu nhân sáng sớm đã trình thẻ bài tiến cung.”

Lý lão thái thái lập tức dừng một chút.

Tống Sư Trúc ở gần, cũng nghe được. Nàng không ngờ mấy người bọn họ vừa rồi hóng hớt trên xe ngựa đều gặp hôm nay. Đại phò mã xuất từ Trữ gia phủ Uy Viễn bá hầu, phu nhân Uy Viễn bá hầu là nương ruột của đại phò mã, Trữ nhị phu nhân là nương ruột của Trữ thị.

Mấy người này đột nhiên đến yết kiến Thái Hậu, chẳng lẽ biết chuyện xấu của bọn họ, tiến cung cầu xin tha thứ?

Tống Sư Trúc nghĩ thầm, lúc này đại phò mã đến trước mặt Thái Hậu thật đúng là có dũng khí, hắn thật sự không sợ Thái Hậu cho hắn hai bạt tai sao.

Bởi vì tò mò, lỗ tai Tống Sư Trúc dựng thẳng lên, định nghe Cung ma ma nói thêm gì nữa, đáng tiếc vị Cung ma ma này nói xong câu đó, liền dừng lại. Nàng nhanh nhẹn hầu hạ Lý lão thái thái lên một chiếc kiệu mềm, Tống Sư Trúc và Lý Tùy Ngọc thân phận không đủ, không thể ngồi kiệu, chỉ có thể đi bộ tới.

Dọc theo đường đi, Tống Sư Trúc rốt cục cảm nhận được cái gì gọi là quy củ sâm nghiêm. Trên đường đi, phàm là cung thị đụng phải bọn họ đều khom người né tránh, bầu không khí trang nghiêm như vậy kéo dài hai khắc đồng hồ mới đến trước Nhân An cung nơi Thái Hậu ở.

Trong tưởng tượng của Tống Sư Trúc, Chương Thái Hậu không phải là khuôn mặt khô ráp, thì cũng là bộ dáng cực kỳ nghiêm túc, ai biết Thái Hậu lại là một phụ nhân trung niên ngũ quan tú lệ, khóe mắt mang theo đường vân tinh tế, nụ cười vô cùng sảng khoái, quả thực đã phủ định tất cả ý nghĩ của Tống Sư Trúc.