Phúc Tinh Chiếu Thê Tử

Chương 179



Nàng nói với Phong Hằng: “Trên bàn của ta, ngay cả một hộp phấn cũng là thượng đẳng.” Kinh Thành giá hàng cao như vậy, cho dù lúc trước một nhà Nhị thúc có chút tích góp, cũng không chống đỡ được tiêu phí như vậy.

Nàng đang muốn nói với Phong Hằng thêm một lần nữa, đủ loại phát hiện ngoài ý muốn của nàng ở trong sân, bên ngoài liền truyền đến một trận tiếng bước chân vội vàng.

Phong An vào bẩm báo tin tức. Tống Sư Trúc nhìn thấy hắn còn có chút tò mò: “Loa Sư đi đâu rồi?”

Lúc nàng và Phong Hằng ở chung, bên ngoài không phải Loa Sư thì chính là Tần ma ma, đều là người nàng quen dùng sai sử. Phong An và Phong Bình hai gã sai vặt này đều là ra ngoài làm việc.

Phong An trấn định nói: “Nàng đi phòng bếp lấy thức ăn.”

Phong Hằng đột nhiên nhìn gã sai vặt nhà mình, hiểu rõ cười cười. Mấy ngày nay hắn thường xuyên ở cùng một chỗ với Tống Sư Trúc, nơi cần dùng đến Phong An cũng ít đi. Hơn nữa Phong Bình mới mua vào tuy thiếu nửa bàn tay, ở trên vũ lực có chút ưu thế, gần đây Phong An hẳn là bị cướp không ít việc.

Phong An đúng là nghĩ như vậy.

DTV

Rõ ràng hắn ta mới là người đi theo thiếu gia nhà mình từ huyện Phong Hoa ra!

Nhưng bây giờ ngay cả thằng ngốc Phong Bình kia cũng được trọng dụng hơn hắn.

Vừa rồi hắn nhìn thấy quản sự Lý gia tới, liền thân thiện dán lên, liền trông cậy vào có thể hỏi thăm tin tức nhiều hơn, ở thiếu gia, thiếu phu nhân nhà mình có thêm chút thể diện.

Quản sự hết lần này tới lần khác tới miệng cực chặt, Phong An một câu cũng không hỏi ra được.

Hắn đang buồn bực, liền nghe Tống Sư Trúc hỏi quản sự Lý gia phía sau hắn vấn đề tương tự: “Lão thái thái trong nhà khỏe chứ, Lý đại nho và Tùy Ngọc muội muội thế nào rồi, còn có Đằng đại gia bọn họ thế nào?”

Quản sự ở trước mặt Tống Sư Trúc ngược lại thay đổi thủ khẩu như bình lúc trước, vô cùng sảng khoái, cái gì cũng nói ra: “Lão thái thái nhà chúng ta và nhị lão gia đêm qua đã tiến cung, Đằng đại gia cũng được ủy nhiệm chuyện quan trọng, trong nhà hiện giờ do đại thiếu phu nhân quản, nhị cô nương ở một bên giúp đỡ, các vị chủ tử đều vô cùng tốt.”

Lúc trước ở trên thuyền, rất nhiều hạ nhân Lý gia đều nhận được ân tình của Tống Sư Trúc và Phong Hằng. Nếu như là hạ nhân của Phong gia nghe ngóng, quản sự đương nhiên không cần nể mặt mũi, nhưng Tống Sư Trúc hỏi lại không giống vậy. Nhìn thấy bọn họ không có việc gì, trong lòng quản sự cũng cực kỳ an ủi.

Tống Sư Trúc nghe thấy mọi người mạnh khỏe, liền yên tâm.

Phong Hằng đột nhiên lên tiếng hỏi: “Ngươi sao có thể tới đây, bên ngoài không giới nghiêm sao?”

Quản sự trả lời một đằng, hàm hồ nói: “Lúc trước Đằng đại gia truyền lời trở về, nói là sau giờ ngọ mới được giải cấm, Phong cử nhân cứ an tâm chờ.”

Thời gian này ngược lại không khác lắm so với Phong Hằng đoán, Tống Sư Trúc nhịn không được cười một tiếng, tiếp theo liền nghe được quản sự hạ giọng nói, “Hai vị đừng lo lắng, Đằng đại gia biết các ngươi ở phường Bình Thanh, tối hôm qua những phản quân kia, Đằng đại gia cũng không thả bọn họ vào trong phường. Bình dân phường bên kia bị thiêu c.h.ế.t mấy chục người, Bình Thanh phường chỉ c.h.ế.t hai tên tiểu tặc.”

Tống Sư Trúc lúc này mới biết vì sao nàng một tiếng ồn ào cũng không nghe thấy, thì ra là Lý Đằng ở bên ngoài chiếu cố. Nhưng quản sự nói những lời này, cũng đủ khiến nàng kinh hồn táng đảm. Cách xa nhau không đến mấy ngàn mét đã c.h.ế.t nhiều người như vậy, Tống Sư Trúc lập tức nổi da gà.

Thấy mình dọa Tống Sư Trúc, người nọ nhẹ nhàng vả miệng mình một cái: “Phong nương tử luôn thiện tâm, tiểu nhân không nên nói hươu nói vượn trước mặt ngài!”

Trong lòng lại cảm thấy may mắn vì hắn không có đem huyết tinh ở bến tàu nói ra, nếu không Phong nương tử nếu biết mình rời bến tàu chỉ mấy ngày liền thay đổi, khẳng định sẽ bị hù dọa.

Tống Sư Trúc lắc đầu nói: “Không liên quan gì đến ngươi..." Nàng ổn định lại tâm tình, lại nhờ cậy hắn một chuyện.

Vị quản sự này bây giờ có thể đi ra, nói rõ trong tay Lý gia khẳng định có chút đặc quyền, nàng liền nhờ hắn tiện đường đi tới chỗ Lý Ngọc Ẩn nhìn xem, quản sự cũng đáp ứng rất thống khoái.

Thái độ quản sự lưu loát như vậy, quả thực khiến Phong An bên cạnh buồn bực không thôi.

Sau khi đưa tiễn quản sự Lý gia xong, hắn liền canh giữ chặt chẽ ở ngoài phòng, hạ quyết tâm không tùy tiện rời khỏi. Tống Sư Trúc nhìn hắn tích cực như vậy, nghĩ nghĩ liền cho hắn một nhiệm vụ, gọi hắn đến chỗ Phùng thị một chuyến, truyền tin tức ra ngoài.

Phong An lập tức vui vẻ đồng ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đợi đến lúc Phong An rời đi, Phong Hằng mới cười nói: “Phong An không có ý đồ xấu gì, chỉ là muốn tranh thủ thể hiện mà thôi.”

Tống Sư Trúc ngượng ngùng nói: “Ta chính là dùng quen người của mình.” Phong Hằng luôn là chưởng quỹ phủi tay đối với gia sự, bất kể nàng an bài như thế nào, hắn cũng chấp nhận.

Ở điểm này hai người bọn họ rất có ăn ý, trong nhà luôn luôn duy trì bố cục trong nam chủ ngoại, nữ chủ nội. Tống Sư Trúc cũng không muốn hắn tiêu phí quá nhiều tâm tư vào việc vặt, tinh lực của con người là có hạn, nếu như mọi chuyện trong sổ sách hắn đều phải xem qua nghĩ ra chủ ý, nhất định sẽ làm trễ nải thời gian đọc sách của hắn.

Nhưng Phong Hằng tin tưởng nàng, giao phó toàn bộ nội sự trong nhà vào tay nàng, Tống Sư Trúc cũng không có ý chèn ép người bên cạnh hắn. Dù sao cũng chỉ là một gã sai vặt, không phải nha hoàn, nàng không lo lắng chút nào.

Phong Hằng nghe nàng mở miệng một tiếng yên tâm, trong lòng vui mừng đồng thời lại cảm thấy có chút không đúng.

Hắn nhớ lại thời gian hai người thành thân một năm này, Tống Sư Trúc tựa hồ cho tới bây giờ cũng không lo lắng hắn sẽ làm ra chuyện không tốt.

Suy nghĩ một chút phát hiện ngoài ý muốn này, Phong Hằng đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.

Nếu nói khi vừa mới thành thân, Tống Sư Trúc còn có chút tò mò và rụt rè với hắn, nhưng sau khi đến phủ thành, hai người sớm chiều gặp nhau, tân hôn đi qua, cẩn thận từng li từng tí, rất nhiều chuyện của hai người đều có thương lượng, trên giường cũng vô cùng hài hòa.

Nhưng chính là quá hài hòa, hắn mới có thể trì độn đến bây giờ mới phát hiện thê tử đối với hắn giống như thiếu một phần nhiệt liệt, tựa như nước nhỏ sông dài xuân thủy, phản ứng lại luôn thập phần bình thản.

Tống Sư Trúc cảm thấy ánh mắt Phong Hằng nhìn nàng có chút thâm ý khác, nhưng không lĩnh hội ra ý tứ của hắn. Bởi vì cảm thấy sẽ không phải là đại sự gì, nàng cũng không có suy nghĩ nhiều.

Sau giờ ngọ, bên ngoài quả nhiên có giải lệnh cấm. Nhưng đã sớm thấp thỏm lo âu, trên đường vẫn không có một người đi đường, dân chúng giống như rùa đen, trốn thật sâu trong mai rùa nhà mình không dám ra ngoài.

Trước cửa Tống gia lại có một tiểu binh của doanh bộ kinh thành, tới thông báo cho Tống Văn Sóc ngày mai đại triều, tiếp theo không đợi người gác cổng ở lại lâu, liền đi thẳng về một hộ gia đình khác.

Ngày hôm sau sau khi vào triều, khi Tống Văn Sóc trở về liền mang về một tin tức.

Hôm qua làm loạn là thúc thúc ruột của Hoàng Đế, đương kim Ngô Vương điện hạ.

Tống Văn Sóc nhìn thấy trên mặt thê nhi đều là mê mang, liền kể lại một lượt những tư liệu có liên quan đến Ngô Vương điện hạ mà hắn thăm dò được.

Ngô Vương là đệ đệ ruột của tiên đế, sau khi tiên đế băng hà tuy ở trong Kinh Thành yên lặng không ít, nhưng mấy chục năm trước lại là bá chủ một phương trong kinh, vô cùng ngang ngược, dân chúng đều cực kỳ sợ hắn. Vị tẩu tẩu này của Ngô vương luôn luôn không thích tính tình cường thế của hắn, khi tiên đế còn sống đã nhiều lần có xung đột với Chương Thái Hậu.

Có lẽ lo lắng sau khi tân đế ngồi vững trên long ỷ, Chương Thái Hậu sẽ thanh toán tất cả hành vi lúc trước của hắn. Đầu óc Ngô Vương liền co lại, nghĩ đến bắt chước thuyền cỏ mượn tên, đến một chiêu giang thuyền mượn đao, nếu không phải Tống Sư Trúc phát hiện, lấy tín nhiệm của hoàng gia đối với Lý gia, thật có khả năng âm mưu của hắn sẽ thành công.

Tống Văn Sóc nói: “ Chương Thái Hậu biết chuyện này xong, liền bày một cái bẫy...”

Tống Văn Sóc là ngũ phẩm Viên Ngoại Lang của Hộ bộ, mặc dù không có tư cách đứng ở trong Kim Loan điện, nhưng hôm nay vì để cho triều thần biết rõ hành vi của phản vương, đại thái giám từng chuyến từng chuyến truyền lời ra bên ngoài, hắn cũng đã nghe hết toàn bộ.

Cũng giống như Tống Sư Trúc đêm qua suy đoán, Chương Thái Hậu thiết lập một cái bẫy bắt rùa trong hũ, thu được cả mớ người.

Sau khi trên thuyền Lý gia xảy ra chuyện thủy tặc, Thái Hậu vô cùng tức giận, sợ độc thủ phía sau màn chạy mất, lập tức hạ lệnh tất cả người biết chuyện giữ bí mật đối với sự tình. Nếu như tiết lộ, liền coi là đồng lõa của phản đảng.

Bởi vì chuyện gặp trộm phát sinh ở giữa sông, phụ cận không có thuyền khác, lúc ấy chỉ có quan binh thủy doanh chạy tới cứu viện, chuyện này thật đúng là bị giấu kín không kẽ hở.

Cho nên mới có thể đánh phản vương trở tay không kịp.

Ý nghĩ của Ngô Vương kỳ thật vô cùng tốt, hắn đem binh khí cùng người chia làm hai nhóm chở vào kinh. Gần đây bởi vì tới gần ân khoa, trong Kinh Thành hỗn tạp, vừa vặn cho hắn cơ hội có thể thừa dịp hành động.

Đáng tiếc một khi vô ý, ở lúc lấy đao đã bị người tầng tầng vây quanh. Sau một trận c.h.é.m g.i.ế.c thảm thiết, trận phản loạn đầu tiên sau khi tân đế đăng cơ nửa ngày đã kết thúc.

Tống Nhị Lang nhịn không được nói: “May mà Thái Hậu làm việc lưu loát.” Tống Tam Lang tuổi còn nhỏ, cũng gật đầu theo.

Hắn vừa nói xong, Tống Văn Sóc liền trừng mắt nhìn hai nhi tử nhà mình. Tống Đại Lang nhìn đệ đệ, cũng có chút không đồng ý.