Phúc Tinh Chiếu Thê Tử

Chương 175



Hiện tại hắn càng tò mò hơn chính là một chuyện khác: “Sao Lý gia lại tặng đường tỷ nhiều lễ vật như vậy?” Mấy cái rương hoa lệ kia hắn đều thấy được, cao hơn nửa người, vừa nhìn đã biết đựng không ít đồ tốt.

Nghe thấy đệ đệ hỏi, Tống Nhị Lang cũng cảm thấy hứng thú nhìn hai người trước mắt.

Giữa tháng năm nhận được thư của đường muội, nương hắn không có việc gì liền phái người đến bến tàu xem.

Bởi vì vừa qua kỳ thi Hương, Kinh Thành không có những cuộc bàn tán sôi trào như hồi trước, Tống Nhị Lang thì vô sự, ngày hôm trước khi tin tức thuyền Lý gia sắp đến truyền đến kinh, nương gã lập tức thúc giục bọn họ xin nghỉ tới đón người.

Tống Sư Trúc dừng một chút, cùng Phong Hằng liếc nhau, không nghĩ tới tin tức Lý gia ở trên sông gặp thủy tặc thật đúng là một chút cũng không có truyền tới.

Đêm qua Lý Đằng thần thần bí bí tìm Phong Hằng ra ngoài, vẫn dặn dò hắn không được nói với bất kỳ người nào chuyện phát sinh trên thuyền. Lúc Phong Hằng quay về khoang thuyền nói với Tống Sư Trúc, nàng còn cảm thấy chuyện này huyên náo lớn như vậy, bây giờ mới nghĩ giữ bí mật chắc chắn là vô dụng, không ngờ thật sự không để lộ ra một tiếng gió nào.

Tống Sư Trúc trầm tư quá lâu, Phong Hằng liền tiếp lời nói: “Thê tử luôn luôn được người ta yêu thích, lão thái thái đối với nàng hảo cảm rất tốt, mấy lần thỉnh an, liền cho nàng không ít thứ tốt.”

Trực giác Tống Nhị Lang cho rằng trong lời nói của Phong Hằng có chút vấn đề.

DTV

Tống Sư Trúc được trưởng bối sủng ái là không sai, ngay cả nương hắn cũng khen đường muội không dứt miệng, nhưng bởi vì thích Tống Sư Trúc nên đã tặng nàng nhiều lễ vật như vậy, Tống Nhị Lang nhíu mày, Phong Hằng coi hắn là kẻ ngu sao.

Nếu tay Lý lão thái thái lỏng như vậy, tích góp mấy đời của Lý gia đã sớm bị tiêu xài sạch sẽ.

Nhưng mặc kệ Tống Nhị Lang tin hay không, dù sao Phong Hằng nói đều là lý do này. Tống Sư Trúc cũng rất kiên trì, chính là nàng lanh lợi đáng yêu, Lý lão thái thái yêu nàng đến không chịu được, mới có thể ra tay lớn như vậy.

Hai đường phu phụ này đều vô cùng mặt dày, Tống Nhị Lang cho dù trong lòng hoài nghi, cũng không đoán nữa.

Xem như nửa thành công hù dọa Tống Nhị Lang, trong lòng Tống Sư Trúc liền nổ một tiếng sấm, nàng lập tức liên tưởng đến hơn hai ngàn thanh khảm đao dưới đáy thuyền Lý gia.

Nếu nàng đoán không sai, mưu kế dụ rắn ra khỏi hang của Lý lão thái thái còn muốn tiếp tục nữa?

Nghĩ tới đây, Tống Sư Trúc lập tức kích động, Lý Tùy Ngọc lặng lẽ nói với nàng, Lý lão thái thái trước đó tiếc nuối vì chuyện thủy tặc đánh rắn động cỏ, bằng không còn muốn cầu cho nàng một cái cáo mệnh.

Tống Sư Trúc không dám nghĩ cái gì cáo mệnh, nương nàng làm quan bát phẩm phu nhân hai mươi năm, trên người ngay cả một sắc mệnh cũng không có. Chỉ cần kinh hách ở bến Kinh Lục không tính là vô dụng, triều đình có thể xét ban thưởng, nàng liền rất thỏa mãn.

Nhà nhị phòng của Tống gia ở trong ngõ ngoại thành, Tống Sư Trúc được nha hoàn đỡ xuống ngựa, liền cười nói: “Thanh u phong nhã, quả thật có phong cách riêng.”

Tống Nhị Lang tâm tư trong sáng, lập tức hiểu được chân ý của nàng. Không phải nói nhà bọn họ nhỏ sao. Nghĩ đến chuyện này, Tống Nhị Lang liền muốn liếc mắt nhìn đệ đệ nhà mình một cái.

Trước khi Tống Văn Sóc được điều nhiệm, hắn xung phong nhận việc tới kinh thành, liếc mắt một cái liền nhìn trúng tòa nhà trước mắt này. Hết lần này tới lần khác tòa phủ đệ này cái gì cũng tốt, chỉ trừ một thứ, chính là nhỏ.

Lúc trước Tống Nhị Lang vì vấn đề này mà bị đại ca tiểu đệ nói rất lâu, vừa rồi ở trên xe ngựa, Tống Tam Lang nhanh miệng liền đem sai lầm này lại lấy ra nói.

Tống Nhị Lang đã bị trêu chọc đến lợn c.h.ế.t không sợ nước sôi, hắn trấn định nói với Phong Hằng: “Trúc muội muội xảo trá như vậy, ngươi cũng không quản?”

“Thê tử luôn luôn nhu thuận, nói đều là lời nói thật.” Phong Hằng bất động thanh sắc bao che thê tử nhà mình, đổi lấy nụ cười xán lạn của Tống Sư Trúc.

Tống Nhị Lang trợn trắng mắt với hai người.

Phong Hằng cười hất đầu: “Chủ nhân đời trước của nơi này hẳn là người phương Nam đúng không?” Cùng với kiến trúc Kinh Thành vừa đi tới nhìn thấy hoàn toàn khác nhau. Môn hộ xác thực nhỏ mà tinh, dùng chất liệu ngược lại rất cầu kỳ, mài gạch khắc hoa, khởi tích bảo đỉnh đều lộ ra uyển chuyển hàm xúc.

Tống Nhị Lang: “Ngươi đoán sai rồi. Đây là một tộc thúc trong tộc ở ngoài kinh, bán rẻ.” Tộc thúc kia lúc tuổi còn trẻ du lịch Giang Nam, đối với mỹ niệm lâm viên nhớ mãi không quên.

Tống Nhị Lang giải thích sơ qua vài câu, nói ra thì con đường làm quan của tộc nhân Tống thị bọn họ cũng gập ghềnh nhấp nhô, không có người cấp trên nâng đỡ, mấy tộc thúc ở Kinh Thành chịu đựng nhiều năm không lên chức được, chỉ có thể lựa chọn đi ra ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phùng thị phái đại nha hoàn tới đón bọn họ xong, mới tiến lên cười hành lễ: “Thỉnh an cô gia, cô nãi nãi, phu nhân phái người tới hỏi nhiều lần, cuối cùng cũng đợi được đường cô nãi nãi, đường cô gia về đến nhà.”

Tống Nhị Lang cười: “Đây cũng là đối với đường muội. Trước kia khi ta ra ngoài du học trở về, nương ta đối với ta cũng không nhiệt tình như vậy.”

Sau khi Tống Nhị Lang nói xong, liền thấy ánh mắt của đường muội đảo qua, đầu óc xoay chuyển liền hiểu được Tống Sư Trúc đang suy nghĩ gì, trong lòng không khỏi có chút cười khổ.

Thật ra hơn một năm nay, quan hệ giữa mẫu tử bọn họ đã chuyển biến tốt đẹp không ít, trong lời nói của hắn cũng không có ý gì khác.

Nhưng Tống Sư Trúc xuyên tạc hắn như vậy, hắn bỗng nhiên có chút ngứa tay, muốn gõ đầu nàng nhắc nhở nàng một phen trên dưới lớn nhỏ, nhưng Phong Hằng bao che cho thê tử, lập tức liền nghiêng mắt qua.

Tâm tình Tống Nhị Lang đột nhiên có chút phức tạp.

Lại nhìn thấy Tống Sư Trúc, tuy rằng nàng đã thay một bộ y phục của nữ nhân khi xuất giá, nhưng tính tình và sắc mặt không khác gì lúc trước, vừa rồi ở trên xe nói nói cười cười, hắn cũng không cảm thấy như thế nào, đây mới là lần đầu tiên cảm thấy đường muội cũng có người che chở.

Tống Sư Trúc cười khúc khích, cố ý tới gần Phong Hằng, lại đổi lấy một cái liếc mắt của Tống Nhị Lang.

Tống Tam Lang phá đám: “Nhị ca sắp biến thành mắt cá c.h.ế.t rồi.”

Tống Sư Trúc lúc này thật sự không nhịn được cười ra tiếng. Tống Nhị Lang cho đệ đệ một cú gõ thật mạnh, đường muội có người che chở, tiểu tử này không có.

Phùng thị ở trong phòng đã sớm nghe được tiếng bọn họ nói cười, trên mặt cũng có chút ý cười.

Đại nha hoàn bên cạnh góp vui nói: “Quan hệ của đường cô nãi nãi và nhị thiếu, tam thiếu thật tốt.”

Phùng thị ngày thường cũng không thường xuyên nói chuyện phiếm với nha hoàn, lúc này lại đột nhiên đáp một câu: “Trúc nhi tính tình hoạt bát hòa khí, nàng cùng ai đều có thể giao tiếp được.”

“Vậy thì tốt, phu nhân ngày thường ghét bỏ cuộc sống bình đạm, đường cô nãi nãi tới kinh thành, phu nhân về sau liền có người bồi.” Nha hoàn mồm miệng lanh lợi, trong lòng lại có chút líu lưỡi, Phùng thị luôn luôn không dễ lấy lòng, nàng bị điều đến chính viện một năm cũng không thăm dò rõ ràng tính nết của phu nhân, bây giờ hiền hòa như vậy với điệt nữ đại phòng, thật sự khiến người ta hết sức bất ngờ.

Tống Sư Trúc đi vào, nha hoàn liền không dấu vết nhìn nàng vài lần, đột nhiên cảm thấy Phùng thị thích điệt nữ cũng không phải không có đạo lý.

Phùng thị là một mỹ nhân lạnh lùng, xưa nay không lộ cảm xúc ra ngoài, khi vị đường cô nãi nãi này nhìn thấy nàng, đáy mắt đều là vui vẻ thân cận không thể che giấu. Loại lộ ra trắng trợn này, quả thật khiến người ta cảm thấy ấm áp.

Phùng thị từ khi Tống Sư Trúc vào buồng trong, vẫn luôn cẩn thận ngắm nghía nàng, một lát sau mới nói: “Ta còn nghĩ các ngươi đi thuyền mệt nhọc, hẳn là đầu bù mặt bẩn, không nghĩ tới thế mà cũng không tệ lắm.”

Tống Sư Trúc và Phong Hằng song song hành lễ, đầu tiên là trả lời câu hỏi của Phùng thị: “Lý gia ngồi thuyền lớn, phía trên có rất nhiều nước ngọt, trước khi xuống thuyền đã rửa mặt rồi.” Tiếp theo mới hiếu kỳ hỏi, “Nhị thúc cùng đại đường huynh không có ở nhà sao?”

Phùng thị lắc đầu nói: “Nhị thúc của ngươi làm việc ở Hộ bộ, còn phải qua nửa canh giờ nữa mới có thể về nhà, hôm nay đại đường huynh của ngươi cũng có lớp học.”

Giọng điệu Phùng thị ôn hòa, nghe xong, Tống Sư Trúc suy nghĩ một chút, đột nhiên cười đến mặt mày cong cong.

Nếu lúc trước ở huyện Phong Hoa, với tình huống hai phu phụ này tương kính như băng, Phùng thị sẽ trực tiếp bỏ lại một câu "Ta không biết", xem ra một năm nay nhị thúc nhà mình rất có thành quả.

Phùng thị mỉm cười, nhưng không hề có chút không thoải mái nào.

Nàng bây giờ cũng xác thực không có gì phải khó chịu. Mấy ngày nay, bất kể là tham dự vào những trường hợp nào, chỉ cần người khác nhìn thấy nàng là có thể nhớ tới thân phận ngoại thất của huynh muội Phùng Viễn Đạo. Phùng thị giống như đang trêu mèo, cứ cách một đoạn thời gian lại dọa bọn họ một hồi, dọa bọn họ chỉ có thể một mực suy đoán bước tiếp theo nàng muốn làm gì.

Lại có Tống Sư Trúc viết thư nói muốn giúp nàng lấy lời khai của lão hỗn đản Phùng tộc trưởng kia, Phùng thị làm việc càng không hề lo lắng.

Bởi vì mới gặp mặt điệt nữ, lại là ở trước mặt điệt tế, Phùng thị cũng không có ý nhắc tới những chuyện phiền lòng kia, mà là hỏi tình huống Phong Hằng cùng Hỷ nhi.

Chuyện điệt nữ một nhà song hỷ lâm môn, vừa trúng giải nguyên lại sinh được khuê nữ truyền đến, Phùng thị thật sự vui mừng cho Tống Sư Trúc. Cuộc đời của nàng nửa đời người đều không thể đẹp mặt, liền vô cùng hy vọng cuộc sống của điệt nữ so với nàng đắc ý thông thuận hơn.