Phúc Tinh Chiếu Thê Tử

Chương 173



Tống Sư Trúc chưa từng nghĩ tới có một ngày nàng sẽ phiền não mình không đủ rương hòm đựng trang sức, may mắn trong đó có rất nhiều đồ vật, Hàn thị là liên tiếp đưa tới một cái hộp. Nhưng một đống lớn hộp, dù sao cũng phải tìm một cái rương lớn để cất kỹ, đến cuối cùng nàng vẫn tìm Lý Tùy Ngọc mượn mấy cái rương.

Lúc đưa rương tới, Lý Tùy Ngọc cũng đi theo một tới đây.

Tống Sư Trúc bây giờ đối với chuyện nội bộ của Lý gia thật sự là không có bao nhiêu cảm xúc, nghe Lý Tùy Ngọc nói đến cách xử trí của Lý gia đối với Trữ thị, nàng cũng nghe được một chút, ngược lại là nghe Lý Tùy Ngọc nói đến Phùng gia, Tống Sư Trúc mới nghiêm túc lên.

“... Tống tỷ tỷ lúc trước không phải đã kết thù với Phùng thị nhất tộc sao, muội nghĩ, nếu có thể từ trên người nhị tẩu biết được nhược điểm của Phùng gia, về sau nếu Phùng gia lại chọc Tống tỷ tỷ, Tống tỷ tỷ cũng không cần sợ bọn họ.”

Tống Sư Trúc lại nghĩ đến nhị thúc nhị thẩm trong kinh. Kỳ thật nhị thẩm ở Kinh Thành đã làm gì, nàng cũng không biết nhiều, nhưng khẳng định là một ít chuyện nháo đến kẻ thù không cách nào an bình, chỉ có thể giở âm mưu thủ đoạn sau lưng.

Vì để phòng ngừa vạn nhất, nàng nghĩ nghĩ, liền nghiêm mặt nói với Lý Tùy Ngọc: “Đa tạ Tùy Ngọc muội muội.”

Trong lòng nàng hiểu rõ, nếu không có Lý Tùy Ngọc nhắc nhở, Lý lão thái thái không nhất định sẽ để chuyện này ở trong lòng.

Lý Tùy Ngọc cười đến híp mắt, nói: “Có thể giúp đỡ Tống tỷ tỷ là tốt rồi.”

DTV

Tống Sư Trúc có chút sợ nàng vì mình mà đắc tội với người khác, liền nói: “Tùy Ngọc muội muội cũng phải đúng mực, dù sao tam thiếu gia..." Vẫn là đường huynh của Lý Tùy Ngọc.

Tống Sư Trúc còn chưa nói hết, Lý Tùy Ngọc đã hiểu ý của nàng. Nàng lắc đầu nói: “Tống tỷ tỷ không cần lo lắng cho muội, lần này Tam tẩu nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy, cho dù là tam đường huynh ở đây, cũng không giúp được Trữ thị bao nhiêu.”

Sau khi Trữ thị đói bụng mấy ngày, đã có chút hối hận ngày đó không lựa lời mà nói bừa bãi.

Nha hoàn bên cạnh nàng, mấy ngày nay vẫn luôn tới cầu xin Lý Tùy Ngọc nói tốt giúp Trữ thị, nói chủ tử nhà mình bị kẻ xấu dọa sợ mới nói hươu nói vượn, nhưng trong lòng Lý Tùy Ngọc lại hoài nghi, những cái kia mới là tiếng lòng chân chính của Trữ thị.

Nàng thật sự cảm thấy tất cả mọi người có lỗi với nàng, muốn hại c.h.ế.t nàng.

Nhìn Lý Tùy Ngọc trầm mặc, Tống Sư Trúc nghĩ liền biết nàng đang phiền lòng vì ai. Nhưng nàng không có hảo cảm với Trữ thị, cũng không muốn bỏ đá xuống giếng, chỉ có thể ở một bên không nói lời nào, trong lòng lại yên lặng tính toán sau khi vào kinh phải làm những gì.

Lý gia nhị thiếu phu nhân lần này thật sự khiến nàng phát tài.

Từ khi Tống Sư Trúc xuất giá đến nay, kỳ thật trên tay chưa từng thiếu tiền bạc. Mặc dù Phong gia còn chưa phân gia, nhưng lúc trước Triệu thị đã hứa hẹn, không can thiệp nhi tức trong nhà quản đồ cưới như thế nào, bởi vì câu nói này, lúc trước Tống Sư Trúc còn muốn đặt mua điền sản ở phủ thành, sau đó cảm thấy không thực tế mới thôi.

Lúc ấy nàng hùng tâm bừng bừng nghĩ, Quỳnh Châu phủ chẳng qua chỉ là một điểm dừng chân mà thôi, nếu ở chỗ này đặt sản nghiệp, lúc rời đi không thể mang theo, còn phải phái người trông chừng, phiền toái bao nhiêu chứ, còn không bằng chờ Phong Hằng ổn định lại sau đó một bước dừng chân, tích góp từng chút gia sản thật tốt.

Nhưng Phong Hằng lại nói cho nàng biết, con đường làm quan này, muốn ở một chỗ lâu dài không đi, ngoại trừ thi mãi không đậu ra, chính là sau khi đỗ tiến sĩ ở Kinh Thành làm quan ở kinh thành.

Hai loại phương thức này, điều đầu tiên là cắt đứt lẽ sống của Tống Sư Trúc, mà điều thứ hai là định cư ở kinh thành, sẽ rất khó khăn, chỉ có chút bạc trên tay nàng, mua xong tòa nhà thì sinh hoạt sau này sẽ phải thắt lưng buộc bụng.

Lúc đó nàng suy nghĩ đến quên cả trời đất, thật sự là vô cùng buồn rầu.

Bây giờ lại cảm thấy vấn đề nan giải này cuối cùng đã được giải quyết. Tính số bạc trên tay, Tống Sư Trúc cười đến mặt mày cong cong.

Mùng tám tháng sáu, trời quang gió mát, thuyền của Lý gia cập bến ở bến tàu bỏ neo. Tống Sư Trúc nhìn cửa thành Triêu Dương cách đó không xa, trong lòng thật sự là thở phào nhẹ nhõm.

Nói thật, tuy Tống Sư Trúc không say sóng, nhưng ngồi thuyền hơn nửa tháng, nàng đứng trên đất bằng, cũng cảm thấy mặt đất có chút lung lay.

Phong Hằng ngược lại tinh thần phấn chấn, còn có thể chỉ huy Phong Bình chuyển hành lý xuống thuyền.

Trên bến tàu đã có Tống nhị lang Tống tam lang dẫn theo mấy hạ nhân nhị phòng chờ đón người, Tống Sư Trúc nhìn thấy đường huynh đường đệ đứng cách đó không xa, thật sự hết sức kinh hỉ.

Nhưng vì trong hành lý còn có y phục của Cao Lục Nương, nàng cũng không vội vã đi qua, mà là đưa mắt nhìn về phía Cao Lục Nương đang đi về phía nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cao Lục Nương vóc người cao lớn, vừa đến gần đã che khuất Tống Sư Trúc. Hôm nay nàng mặc là xiêm y tơ lụa Tống Sư Trúc tặng cho nàng, xiêm y nguyệt sắc làm cho mặt mày sáng sủa của nàng nhiều hơn mấy phần nữ tính.

Tống Sư Trúc thật ra rất không nỡ bỏ Cao Lục Nương, mấy ngày cuối cùng ở trên thuyền, Cao Lục Nương kéo nàng vào phòng, dạy nàng vài chiêu thức phòng thân thực dụng, nàng còn chưa luyện thành thục.

Ngoại trừ chuyện này, Cao Lục Nương vào Nam ra Bắc, trên người cũng có rất nhiều chuyện lý thú, nàng cũng chưa nghe hết.

Nghĩ đến những thứ này, Tống Sư Trúc liền thở dài một tiếng.

“Lần tới ta đến Kinh Thành sẽ đến thăm ngươi.” Cao Lục Nương sờ mặt nàng, cười nói.

Tống Sư Trúc mở trừng hai mắt, cũng cười nói: “Đương nhiên là phải đến thăm muội, đồ của Cao tỷ tỷ vẫn còn ở chỗ muội, sau này mỗi lần muội về Thượng Kinh, tốt nhất là đều tới xem đồ của tỷ có còn hay không, nói không chừng đều bị muội dùng hết rồi.”

Nói đến đồ của mình, Cao Lục Nương liền lắc đầu, dở khóc dở cười nói: “Ngươi cũng thật bỏ được.”

“Đều là Cao tỷ tỷ xứng đáng được.” Tống Sư Trúc một đôi lúm đồng tiền như ẩn như hiện trên khóe miệng.

Có Lý gia đại thủ bút làm nền, lộ ra lễ vật lúc trước của nàng cực kỳ keo kiệt. Tống Sư Trúc vung tay lên, bao hết mấy món quý giá nhất trong đó rồi đưa cho Cao Lục Nương.

Đáng tiếc Cao Lục Nương không chỉ không nhận lấy, hơn nữa còn tự mình đưa lễ vật trở về.

Tống Sư Trúc không muốn lặp lại những lời nói rỗng tuếch ân tình như núi với Cao Lục Nương, liền nói thẳng: “Cao tỷ tỷ biết lòng ta, nếu không có Cao tỷ tỷ cứu trợ phu quân, ta bây giờ cũng không thể cao hứng thu lễ ở chỗ này. Cao tỷ tỷ cũng đừng chối từ.”

Thù phải nhớ, ân phải báo, ai có hiềm khích với nàng, ai có đại ân với nàng, sổ sách trong lòng Tống Sư Trúc luôn nhớ rõ ràng.

Cao Lục Nương lúc ấy có chút không biết nên khóc hay nên cười. Nàng cũng không phải không yêu tiền, nhưng luôn không có đạo lý cứu mạng nhận lễ vật hai lần, nhất là những lễ vật phía sau Tống Sư Trúc đưa, Cao Lục Nương cũng coi như thấy không ít, vừa nhìn liền biết là Lý gia cắt thịt đưa ra.

Nàng trầm ngâm một phen, cảm thấy Tống Sư Trúc tuổi không lớn lắm, sợ nàng không biết giá trị của những thứ này, liền nói thẳng: “Những vật này ngươi đưa ta, ta chuyển tay liền hết. Nhưng sau này Phong cử nhân xã giao ở kinh thành, đều là lễ vật vô cùng tốt, những đại nhân vật kia đều thích những thứ học đòi văn vẻ này.”

Tống Sư Trúc đương nhiên cũng biết. Nhưng chính là bởi vì trân quý, nàng mới cảm thấy càng có thể biểu đạt tâm ý của mình.

Rất nhiều chuyện nàng làm không thấy sao, nhưng nhiều năm sau, Tống Sư Trúc tóc trắng xoá tôn tử đầy đàn, lại thật sự cảm thấy phần giao tình này của mình và Cao Lục Nương, là phúc khí lớn nhất nàng lưu lại cho đời sau.

Nhưng lúc này, Cao Lục Nương thấy nàng kiên trì như vậy, lại vô cùng đau đầu, linh quang lóe lên, đột nhiên nói: “Mấy thứ này ta cầm cũng vô dụng, không bằng Tống muội muội đổi thành vàng bạc, coi như đồ cưới của ta gửi ở chỗ muội?”

Tống Sư Trúc: “……”

Cao Lục Nương nói xong lại cảm thấy đây là một biện pháp rất tốt. Nàng xuất thân là cô nhi, từ nhỏ đã luyện công phu trong tiêu cục, quanh năm đi áp tiêu, làm công việc đều là lưỡi đao l.i.ế.m máu, cũng không biết lúc nào đã c.h.ế.t dưới đao của tặc nhân, giữ lại một đường lui như Tống Sư Trúc cũng là vô cùng tốt.

Nàng vươn tay nhéo nhéo mặt Tống Sư Trúc, cười nói: “Nếu ngươi không đáp ứng, ta coi như ngươi không nhận một bằng hữu như ta.”

Tống Sư Trúc khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, nàng cảm thấy thật sâu sắc Cao Lục Nương thật sự không đi con đường tầm thường. Nhưng đây cũng là một biện pháp tốt để giữ liên lạc. Nàng suy nghĩ một chút, liền đồng ý.

Vì vậy trong hành lý lần này của Tống Sư Trúc ở Thượng Kinh, cũng bao gồm cả đồ cưới Cao Lục Nương gửi ở chỗ nàng.

Sau khi Cao Lục Nương đi theo người của tiêu cục, liếc mắt nhìn sang bến tàu, đều là người của Lý gia Tống gia tới đón thuyền.

Sông hộ thành có hai bến tàu. Bến tàu bên này từ trước đến nay là chuyên dụng vận tải đường thuỷ. So với phía bên dân dụng trên bến tàu khí thế ngất trời, bến tàu Thạch Bá quả thực trật tự ngay ngắn, bên cạnh đều là thủ vệ của triều đình, thần sắc dị thường nghiêm túc.

Tống Nhị Lang, Tống Tam Lang xen lẫn trong đông đảo người Lý gia, tâm tình cũng có chút cổ quái.

Mặc dù biết Phong Hằng bái Lý Đại Nho làm sư phụ, nhưng hai nhà Tống Lý chênh lệch quá lớn, bọn họ ở Kinh Thành hơn một năm, ngay cả một tôn tử của Lý gia cũng chưa từng đụng phải, nhưng lúc này bên cạnh lại đứng mấy thiếu gia Lý gia.