Vừa rồi nhìn thấy nàng cười đến nỗi hai lúm đồng tiền đều đi ra, tâm tình Lý Ngọc Ẩn cũng chậm rãi thả lỏng. Từ đêm hôm trước đến giờ, hắn nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên cảnh tượng m.á.u thịt bay tứ tung, bây giờ gió mát mẻ, nghe hạ nhân bên tai nói chuyện phiếm, mới cảm thấy trái tim bình tĩnh lại.
Nhưng Tống Sư Trúc lại không tin lời hắn, nhất định phải mắt thấy mới là thật theo dõi hắn uống thuốc. Thấy nàng kiên trì như vậy, Lý Ngọc Ẩn bỗng nhiên dừng lại một chút, không muốn cự tuyệt nữa.
Phong Hằng cùng Lý Ngọc Ẩn ánh mắt có chút khúc mắc, liền biết Lý Ngọc Ẩn đã cố ý.
***
Sau khi trở về phòng, cánh tay Phong Hằng không tiện tháo đai lưng và áo khoác nên Tống Sư Trúc giúp, vừa cởi vừa nói: “Ngươi và đại biểu ca cũng quá ngây thơ đi!”
Chỗ quái dị của bầu không khí vừa rồi Tống Sư Trúc đương nhiên cũng đã nhận ra. Phong Hằng ngồi ở một bên nửa khắc, Lý Ngọc Ẩn thỉnh thoảng lại cười một cái với hắn đầy thâm ý, Phong Hằng cũng cố gắng không cười không nhìn lại, hai người ngây thơ khiêu khích nhau, Tống Sư Trúc nhìn mặt liền đen lại.
Kỳ thật mấy ngày nay nàng cũng thấy rõ, chỉ cần đại biểu ca không cố ý trêu chọc, Phong Hằng vẫn có thể cùng hắn thản nhiên ở chung.
Cũng không biết vì sao, đại biểu ca đột nhiên lại tức giận với Phong Hằng.
Nghe nàng hỏi như vậy, Phong Hằng đột nhiên nói: “Biểu ca ngươi đang trút giận cho ngươi.”
Tống Sư Trúc: “……”
Nhìn Tống Sư Trúc như một đống bột nhão, Phong Hằng đột nhiên có cảm giác Lý Ngọc Ẩn đang làm một người mù, trong lòng nhất thời cảm thấy vô cùng hả giận. Hắn ôm nàng vào trong ngực, một lát sau mới nói: “Một hồi này... Khổ cực cho ngươi rồi.”
Lý Ngọc Ẩn trước sau làm khó dễ hắn hai lần, đều là cảm thấy hắn làm cho Tống Sư Trúc bị ủy khuất.
Vừa rồi có lẽ là lại cảm thấy tối nay Tống Sư Trúc xấu hổ như vậy đều là bởi vì hắn, mới có thể cố ý đối nghịch với hắn.
Nghe lời nói trong miệng Phong Hằng, Tống Sư Trúc không khỏi lần thứ hai đánh giá: “Đại biểu ca quả thật ngây thơ!” Nếu Phong Hằng là người lòng dạ hẹp hòi, ăn quả đắng ở nơi khác, quay đầu lại có thể phát tiết buồn bực lên người nàng.
Phong Hằng nghe Tống Sư Trúc nói như vậy, khóe miệng khẽ cong lên, dù không bị bôi đen theo Lý Ngọc Ẩn, nhưng cũng nhịn không được nói một câu: “Hắn có hơi nhiều chuyện.” Nhưng... Cũng vì sự bảo vệ này của Lý Ngọc Ẩn xuất phát từ chân tâm nên hắn mới cố nén xuống.
Nhớ tới nguyên nhân Lý Ngọc Ẩn làm như vậy, Phong Hằng im lặng một lát, Tống Sư Trúc không nhìn được bộ dáng này của hắn, đưa tay bóp vành tai của hắn, cảm thấy xúc cảm rất tốt, lại bóp một cái, thành công mà đem ánh mắt Phong Hằng kéo tới, cười nói: “Ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Nàng không nghĩ nhiều như vậy.
Nơi nào có người nơi đó sẽ có thị phi.
Tuy rằng Trữ thị vẫn cảm thấy nàng là đồ nhà quê ở huyện thành, nhưng khi nàng chưa gả đi, cuộc sống ở huyện Phong Hoa thật sự rất thoải mái. Khi đó có ai dám đắc tội đại cô nương nhà nhị thủ trong huyện như nàng, ngay cả tiểu thư nhà tri huyện nàng cũng có thể cãi nhau.
Nhưng người chung quy không thể an phận ở một góc, ếch ngồi đáy giếng. Muốn đi ra ngoài, quá trình leo lên trên luôn luôn gian khổ.
Mà chuyện phát sinh tối nay nói như thế nào đây?
Tống Sư Trúc khẽ thở dài một hơi, nói: “Thật ra Nhị thiếu phu nhân là người không xấu.” Tống Sư Trúc còn nhớ rõ lúc trước nàng bị Từ phu nhân làm khó dễ, Hàn thị đã nói đỡ, vô luận như thế nào, thái độ của Hàn thị đối với bên ngoài vẫn rất rõ ràng.
Tống Sư Trúc lắc đầu, lúc trước nàng và Hàn thị không có mâu thuẫn, hiện tại cũng không muốn có thêm một người chán ghét nàng giống như Trữ thị.
“... Ngươi nghĩ thông suốt rồi.” Phong Hằng không ngờ Tống Sư Trúc lại đánh giá Hàn thị như vậy, vừa rồi nhìn thấy Hàn thị không được tự nhiên ở trong phòng, sự kiên nhẫn của Phong Hằng đối với nữ quyến Lý gia thật sự là triệt để cạn kiệt, cảm thấy thiếu phu nhân Lý gia không có một người đáng tin cậy.
Hắn vuốt ve tóc nàng, hạ quyết tâm nói: “Lúc trước ta viết thư nhờ nhị đường huynh giúp chúng ta tìm một tòa nhà, chờ sau khi chúng ta vào kinh, ta đóng cửa đọc sách, Lý gia bên kia nếu là có người đến mời, ngươi cũng đừng đi qua.”
Trước khi hắn công danh chưa thành, bất kể Lý gia cảm kích bọn họ bao nhiêu, tóm lại nhà bọn họ không đủ lực lượng, lúc Tống Sư Trúc giao tiếp với người khác tư thái liền phải thấp hơn ba phần.
Tống Sư Trúc cũng nghĩ như vậy, sau khi mặt dày đáp xong đoạn đường này, nàng nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày. Thuyền xe mệt nhọc, cộng thêm quan hệ giao tiếp, vẫn là đóng cửa lại sống cuộc đời thư thái của mình.
Dưới ngọn đèn, Hàn thị đang chọn lễ vật.
Sau khi Tống Sư Trúc đi, Lý lão thái thái dường như còn muốn nói gì đó, Lý Đằng lập tức ngăn cản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hàn thị trong lòng biết rõ, đại đường bá không phải sợ điệt tức này của mình mất mặt, mà là lo lắng Lý lão thái thái hao phí quá lớn tinh thần.
Vị đại đường bá này luôn luôn không phải là người mềm mỏng, thái độ cường ngạnh lên thì ai cũng không thể làm gì được hắn.
Nếu không nàng thật đúng là không nhất định có thể tranh thủ đến lúc bù đắp sai lầm.
Hàn thị vừa mới trở về, liền mở sổ sách khố phòng ra, bây giờ trên danh mục quà tặng đã liệt kê rất nhiều lễ vật quý giá.
Lần này bọn họ từ nhà cũ Quỳnh Châu phủ chuyển rất nhiều vật quý giá đến Thượng Kinh, không phải lão thái thái cảm thấy nàng chậm trễ hồi báo Phong gia sao.
Hàn thị liếc mắt nhìn danh mục quà tặng đã viết được một nửa, trong đáy lòng ước tính giá trị, lại cúi đầu tiếp tục dùng chữ nhỏ viết xuống mấy thứ văn phòng tứ bảo khó có được.
Sau khi nha hoàn trở về, nàng thuận miệng hỏi: “Ngọc nhi đã ngủ chưa?”
“Ngủ rồi, trước khi ngủ hỏi han thiếu phu nhân ngài đi đâu vậy, ta nói ngày mai người qua gặp hắn, tiểu thiếu gia mới bằng lòng bỏ qua.”
Nghe nha hoàn nói nhi tử nhớ nàng, thần sắc Hàn thị nhất thời mềm xuống, nàng vuốt vuốt huyệt Thái Dương, nói: “Ngươi cũng tới xem giúp ta một chút, phần danh mục quà tặng này sáng sớm ngày mai sẽ đưa qua.”
Nha hoàn do dự một chút: “Từ đêm trước đến giờ, ngài còn chưa chợp mắt...”
“Làm xong sớm một chút, lão thái thái bên kia mới không có gì để nói.” Hàn thị tự giễu nói. Sau khi trải qua một trận vừa rồi, đầu óc của nàng cũng tỉnh táo lại.
Trữ thị vô lễ ở phía trước, lần này mấy người Tống Sư Trúc lại cho Lý gia một ân tình lớn, so sánh hai bên, cách đối nhân xử thế của Lý gia liền có vẻ không đủ chu toàn.
Hàn thị sao có thể không biết người người đều đang nhìn nàng ứng đối.
Nhưng mà chu đáo đến loại chuyện này, thực sự quá khó làm được.
Lão thái thái đột nhiên bị bệnh này làm rối loạn nhịp điệu của nàng, nàng lại phải vội vàng xử lý chuyện thủy tặc, lại phải trông chừng lão thái thái bên kia, đầu óc choáng váng, có một số việc liền sơ sót.
DTV
Chẳng qua là muộn hai ngày, nhớ tới ánh mắt thất vọng của lão thái thái rơi vào trên người nàng, lúc ấy cơ hồ muốn để nàng xấu hổ vô cùng.
Cho tới bây giờ, Hàn thị còn có thể nhớ tới khó xử vừa rồi.
Một mình nàng chỉ có hai cánh tay, chỉ có thể gánh lấy chuyện quan trọng làm trước. Lão thái thái luôn miệng nói Phong gia là người một nhà, nếu đã là người một nhà, vì sao còn phải phân rõ ân tình như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Tống Sư Trúc dậy thật sớm, vốn muốn đi xử lý những nước sông trong hũ lớn kia.
Không ngờ Hàn thị phái người tới tặng lễ, vả lại trước sau đều có người đến, bày ra toàn bộ khay lớn nhỏ, chỉ khiến khoang thuyền nho nhỏ tỏa ra ánh sáng lung linh, ánh vàng rực rỡ.
Trên thế giới này không có ai là không yêu vàng bạc tài bảo.
Tống Sư Trúc lần đầu tiên trải qua loại tư thế này, sau khi trợn mắt há mồm trong lòng liền nóng như lửa, nàng cầm danh mục quà tặng bên cạnh nhìn kỹ một chút, tiếp theo liền đưa ánh mắt đặt lên trên người Hàn thị đang ngồi đối diện nàng uống trà.
Sau đêm đó, nàng liên tiếp ba ngày nằm trên giường, mà Hàn thị hẳn là đã thức mấy đêm không ngủ, vành mắt đen dưới mí mắt không che giấu được, bờ môi cũng không có chút huyết sắc, so với Lý lão thái thái sinh bệnh đều không kém bao nhiêu.
Tống Sư Trúc đột nhiên cảm thấy cuộc sống của nữ quyến vọng tộc cũng không phải rất tốt, nàng nhịn không được lên tiếng nói: “Nhị thiếu phu nhân vẫn phải chú ý nghỉ ngơi.”
Tống Sư Trúc nói xong câu đó liền phản ứng lại, Hàn thị thức đêm hôm qua nhất định là vì một trận phát tác của Lý lão thái thái, nói cho cùng vẫn là có chút liên quan đến bọn họ.
Nàng có chút xấu hổ, Hàn thị lại dừng một chút, mới nói: “Làm sao có thể nghỉ ngơi, trong nhà còn có rất nhiều chuyện.”
Tống Sư Trúc cũng không tiếp tục đề tài này nữa, mà là liếc mắt nhìn danh mục quà tặng trên bàn, lắc đầu nói: “Phần lễ vật này thực sự quá quý trọng, nếu ta thu, liền thành ta không phải.”
Trên danh mục quà tặng viết rất nhiều đồ trang trí bằng gốm sứ bằng gấm lụa vàng đá quý, nhưng thứ khiến Tống Sư Trúc vừa nhìn đã không dám nhận, lại là một chén rượu cổ hơn hai ngàn năm lịch sử.
Trên danh mục quà tặng có ghi chú triều đại, từ xa xưa đến mức tổ tiên hai nhà Tống gia tích góp từng tí một cộng lại cũng mua không nổi... Giá trị chân chính ngàn vàng, cũng là củ khoai lang phỏng tay.
Nàng không hiểu là, Hàn thị làm sao có thể tiện tay lấy ra loại đồ cổ có thể truyền thừa này để tặng người khác.