Nàng vô thức vẽ vòng tròn trước n.g.ự.c Phong Hằng: “Ta đoán hiện giờ Lý đại nho ở kinh thành hẳn là không được tốt lắm.”
Cũng giống như thời gian trước của Phong Hằng.
Phong Hằng ở nhà cực ít khi nói đến chuyện phiền lòng của hắn ở bên ngoài, nhưng Tống Sư Trúc ngẫm lại cũng biết, mấy ngày nay người nói xấu sau lưng khẳng định rất nhiều.
Nàng tiếp tục nói: “Hoàng thượng muốn quan mới tạo nên chế độ mới, nhưng dân gian chúng ta còn nói ba năm không thay đổi được một chế độ.” Tân đế tháng tám năm ngoái mới đăng cơ, một hoàng đế căn cơ chưa ổn định, so với phần lớn quan lại triều đình lâu năm?
Còn lập tức muốn cải cách, không bị làm sưng mặt đều là bọn họ khách khí.
Mà trải qua trận tranh đấu này, tân đế nếu lưu lại bóng ma trong lòng, về sau không dám hành động thiếu suy nghĩ, đối với tất cả quan viên mà nói, càng là một chuyện tốt.
Tống Sư Trúc cằn nhằn lẩm bẩm, sau khi nói xong suy nghĩ của mình, đột nhiên bị hôn mãnh liệt dị thường, Tống Sư Trúc suýt nữa bị Phong Hằng làm cho hôn mê bất tỉnh.
Nàng đối với Phong Hằng kích động có chút không hiểu ra sao, sau khi hôn xong, Phong Hằng khí tức bất ổn, đem môi dán đến bên tai Tống Sư Trúc: “Ngươi cả ngày đều đang suy nghĩ cái gì.”
“... Ta chỉ tùy tiện suy nghĩ.” Tống Sư Trúc thưởng thức những lời này của Phong Hằng, chẳng lẽ hắn cảm thấy những lời này của nàng rất khác thường, không nên nói ra?
Nàng cũng chỉ là ở lúc hai người bọn họ ở chung nói một chút mà thôi, chắc chắn sẽ không ở bên ngoài nói lung tung.
“Ta nói đúng không?” Tống Sư Trúc nhìn Phong Hằng ánh mắt sáng quắc dưới ánh nến hỏi.
Phong Hằng vỗ vỗ lưng nàng, cười: “Đợi thành tích xuất hiện sẽ biết.”
“Ngươi thật sự có nắm chắc đối với lần thi hương này sao?” Tống Sư Trúc nhịn không được hỏi. Nàng nghĩ như thế nào cũng cảm thấy, Phong Hằng nhất định sẽ trở thành bia đỡ đạn của thượng tầng.
Phong Hằng dừng một chút, dán miệng bên tai Tống Sư Trúc nói mấy câu, tiếp theo liền thấy Tống Sư Trúc giống như buông lỏng, thở ra một hơi thật sâu: “Vậy là tốt rồi.”
Vừa rồi nàng suy nghĩ một đống lớn, lại không nghĩ tới nếu Phong Hằng thật sự thi không thành công, Lý lão thái thái kia hẳn là sẽ không làm ra vẻ như vậy.
Đợi đến khi tiếng hít thở kéo dài của Tống Sư Trúc truyền đến, Phong Hằng lại lâm vào trầm tư, một mực ngủ không yên.
Cùng một chuyện, người khác nhau nói ra, liền có cảm giác khác nhau.
Lý lão thái thái là nương của lão sư nhà mình, trải qua thế sự, thấy rõ nhân thế.
Ngày đó sau khi hắn hồi phủ thành đi Lý phủ thỉnh an, Lý lão thái thái đã nói qua, hiện giờ quan viên lớn nhỏ trong kinh thành phần lớn có ý kiến với lão sư hắn, có lẽ sẽ có chút ảnh hưởng đối với hắn.
Nhưng Phong Hằng không hề bị dọa.
Thi như thế nào trong lòng hắn rõ ràng. Trong lòng của hắn cảm thấy, chỉ cần hắn đều làm đúng, so với tình huống thi của những học sinh khác sau khi hắn thi nghe được, không đến mức vô danh trên bảng.
Lý lão thái thái nói ra những lời kia, hắn không cảm thấy kinh ngạc, nhưng lời này từ trong miệng Tống Sư Trúc đi ra, hắn có chút ngạc nhiên.
Tống Sư Trúc có năng lực cổ quái, có chút dự cảm chính mình cũng nói không ra nguyên cớ. Nhưng phân tích vừa rồi của nàng ta lại không phải căn cứ vào dự cảm của mình, mà là dựa vào một chút tin tức biết được, suy đoán tầng tầng, đánh trúng chỗ yếu, Phong Hằng thực sự không nghĩ tới nàng ta có thể lập tức phân tích ra trạng thái hiện giờ của kinh thành.
Hắn chậm rãi thở ra một hơi, trong lòng đột nhiên vô cùng đồng ý với lời của lão sư.
Thê tử bình thường đúng là quá bất thường.
DTV
Hôm nay nếu không có Lý lão thái thái kích thích, sợ là Tống Sư Trúc còn không hao phí tâm lực, nghĩ nhiều chuyện như vậy.
Hắn nhìn thê tử đang ngủ, nằm trên lồng n.g.ự.c hắn, cười cười, giúp nàng điều chỉnh tư thế một chút, tiếp theo liền nhắm mắt ngủ.
Trong số quan chủ khảo chấm bài thi đối với nhân tuyển lên bảng lần này quả thật có chút khác nhau.
Thi hương xưa nay là một chủ khảo hai phó khảo, lại thêm một số quan đồng khảo, đại bộ phận là xuất thân kinh thành, nhưng vì gia tăng tính công bằng, lúc thi hương ngoại trừ một quan phó khảo là học chính bản tỉnh ra, cũng sẽ mời quan lớn trong tỉnh tới làm quan đồng khảo cùng chấm bài thi. Lúc này điểm khác nhau là ở chỗ này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quan lại kinh thành và quan lại tỉnh thành đều cho là mình đúng.
Quan ở kinh thành ngàn dặm xa xôi đến, bản thân đã có tính toán đối với tình thế trong kinh.
Quan lại ở tỉnh lấy Hứa Học Chính làm đại biểu, đều cho rằng trong ba cuộc thi, đáp án bài văn và toán của Phong Hằng đều cực kỳ xuất sắc, không có đạo lý không điểm hắn làm giải nguyên.
Quan viên kinh thành lại cảm thấy quan điểm văn học của Phong Hằng quá cấp tiến, cho dù đề toán học đều làm đúng, cũng không thể bù đắp khuyết điểm phương diện này.
“Khoa cử lấy tài làm chủ. Vị học sinh này cho dù làm đúng tất cả đề toán, nhưng một đạo kinh luận cuối cùng quả thực không biết hướng tới cái gì.”
Bài thi trải qua cắt tên, di phong, sao chép, ai cũng nhìn không ra đây là xuất phát từ vị học sinh nào viết, nhưng mà toàn bộ hướng gió vẫn có thể nhìn ra được.
Quan chủ khảo Lâm học sĩ chỉ ra chính là một đạo kinh luận cuối cùng: “Gia Cát Lượng không có lòng trọng dụng mà lại dùng, Vương An Thạch muốn dùng mà lại ngại.”
Ý là Gia Cát Lượng không muốn trọng dụng Pháp gia, lại bởi vì lúc ấy Thục quốc tình huống cho phép, bất đắc dĩ dùng pháp gia học thuật trị quốc. Vương An Thạch một lòng muốn khôi phục Pháp gia, nhưng vì không dám đắc tội người ta, không trực tiếp đề xuất tên tuổi của Pháp gia.
Hứa Học Chính chỉ vào bài thi của Phong Hằng nói: “Làm sao không biết được? Vị học sinh này từ lợi và hại quốc gia mà nói, nói chính là chỉ cần có lợi với nước với dân, liền phải nhập gia tuỳ tục, lòng mang đại cục. Đây không phải Hoàng Thượng luôn luôn đề xướng làm việc này sao.”
“Quá mức hiệu quả và lợi ích, tất cả đều chỉ vì mục đích, nếu học sinh như vậy mà trúng giải nguyên, về sau nếp sống của học sinh sẽ xuống cấp.” Lâm học sĩ kiên trì nói.
Hai người vì một bài thi này, đã cãi nhau mấy lần. Các quan chấm bài thi khác ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều là mười phần bất đắc dĩ. Mấy ngày nay bọn họ xem mấy ngàn bài thi, duy chỉ có một vị học sinh này là hoàn toàn làm đúng đề toán học.
Lúc đó bọn họ còn ngạc nhiên trong chốc lát, phải biết rằng lúc này đề toán học, khi ở trong kinh Hoàng thượng đã sớm đưa ra phương hướng đề toán, bọn họ cũng chỉ là dựa theo suy nghĩ, chiếu theo đáp án tiêu chuẩn trực tiếp phán đề mà thôi.
Nhưng sau khi bài thi toán học hoàn toàn đúng được đưa ra, bầu không khí trong phòng chấm bài thi liền hoàn toàn khác nhau. Lâm học sĩ trực tiếp cầm bài thi lên, nhìn một lần lại một lần, cứng rắn chỉ ra chút tỳ vết ấy.
Người sáng suốt đều biết hắn chính là cầu toàn.
Những người xem qua bài văn này đều cảm thấy vô cùng đáng tiếc, vị học sinh này mặc dù quan điểm quả thật lớn mật, nhưng cũng không vội vàng như Lâm học sĩ nói, ngược lại, trong câu chữ đều là tài trí nhanh nhẹn, tài văn chương nổi bật mà mọi người có thể nhìn ra.
Thái độ của một phó giám khảo khác trên sân liền rất trọng yếu.
Ngô ngự sử nhìn hai người đối chọi gay gắt, chậm rãi nói: “Sau Yết bảng, bài thi trúng cử giả đều phải công khai ra ngoài. Nếu như hắn không được giải nguyên, phần bài thi này liền không thể công khai ra ngoài.”
Lâm học sĩ rõ ràng bị nghẹn họng. Ngô ngự sử ý tứ rất rõ ràng, học sinh này không phải giải nguyên thì phải thi rớt.
Ngô ngự sử chỉ vào phê mực trên đầu, nói: “Lời phê trên tất cả bài thi của hắn đều rất xuất sắc, nếu như công khai ra ngoài, kêu lần này giải nguyên phải xử lý như thế nào?”
Ngô Nhiên biết Lâm học sĩ đang khó chịu cái gì. Chuyện Hoàng thượng muốn tăng địa vị toán học, gần đây trong kinh một mực ngấm ngầm không ngừng.
Nhưng cho dù muốn biểu đạt thái độ của mình, cũng không thể ở chỗ này làm loạn.
Mấy ngày nay trời xui đất khiến, tất cả quan chấm bài thi đều hết sức xem trọng bài thi này, mấy loại chú giải màu mực đều khen không dứt miệng. Nếu Lâm học sĩ cứng rắn muốn giữ lại công danh của hắn, vô luận là ai được hạng nhất, đều sẽ có vẻ hữu danh vô thực.
Nói không chừng người bên ngoài sẽ nghi ngờ đây là một vụ án gian lận khoa cử.
Ngô ngự sử tuy rằng cũng không thích Hoàng thượng làm việc theo sở thích của bản thân, nhưng y càng không muốn mình bị liên lụy.
Hứa Học Chính đương nhiên không thể để cho học sinh tỉnh mình chịu thiệt, lập tức nói: “Ba bài thi tổng cộng hai mươi tám đề toán học, chỉ có hắn đều đáp đúng. Nếu như Lâm đại nhân cứng rắn vì lời nói của một nhà mà để cho vị học sinh này thi rớt, đợi sau khi thi hương xong, tại hạ nhất định sẽ đề thỉnh Lễ bộ phục khám tranh chấp.”
Thái độ Hứa Học Chính cứng rắn thành như vậy, Lâm học sĩ thở ra một hơi thật sâu, chỉ có thể nghẹn khuất lui một bước. Hắn thật sự là chán ghét loại đề toán học chỉ có đáp án duy nhất này, quả thực là đem quyền uy giám khảo đặt ở trên mặt đất giẫm đạp.
Lúc này còn có một bước cuối cùng xem xét nguyên quyển.
Lần này tỉnh An Lục tổng cộng có chín mươi danh ngạch chính bảng, hai mươi danh ngạch phó bảng. Lên chính bảng chính là cử nhân chính thức, mà lên phó bảng thì không thể tham gia thi hội, nhưng giống như cử nhân chính bảng có tư cách vào học ở Quốc Tử Giám.
Sau khi các học sinh đều ghi danh lên bảng, Hứa Học Chính nhìn chữ viết bên trên, trong lòng rốt cuộc chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.