Vốn dĩ dựa theo tính toán lúc trước, mấy ngày trước Lý thị nên khởi hành, chính là sợ một mình nàng không ứng phó được mới lưu lại đến bây giờ.
Phong Hằng vuốt tóc nàng, nói: “Ta nói với nương cẩn thận.” Hắn suy nghĩ một chút, nói: “Ta đi nghe ngóng xem mấy ngày này có thương đội nào muốn đi huyện Phong Hoa hay không.”
Nếu theo ý nghĩ của hắn, tự nhiên là muốn nhạc mẫu lưu lại sau khi thê tử sinh ra hài tử. Đáng tiếc Lý thị là tộc trưởng phu nhân, lúc ăn tết trong nhà cần chuẩn bị một đống chuyện, không có khả năng một mực ở lại phủ thành.
Tống Sư Trúc gật đầu. Lại thở dài một hơi, Lý thị còn chưa đi, nàng đã cảm thấy rất không nỡ.
Có nương ở bên cạnh thì tốt biết bao nhiêu, mọi chuyện nàng đều có thể làm một chưởng quỹ rảnh rỗi, Lý thị có thể sắp xếp giúp nàng. Nhưng nương là nương ruột, Tống Sư Trúc cũng là nhi nữ ruột, đương nhiên sẽ không vì giữ nương nàng ở lại lâu hơn nữa khắc sẽ khiến Lý thị mạo hiểm đi đường vào mùa đông.
Phong Hằng vỗ lưng nàng một cái, hơi có chút an ủi. Hắn cũng muốn để Triệu thị tới. Nhưng Phong Hằng vẫn thấy rõ ràng ở điểm này.
Nương hắn cùng nương ruột nàng tự nhiên không thể so sánh. Lúc trước mới thành thân, Tống Sư Trúc ngày nào cũng đến Khánh Vân Viện thỉnh an, một lần cũng không có bỏ sót, so sánh mấy ngày nay nàng ở trước mặt nhạc mẫu thoải mái tự tại, Phong Hằng liền biết, Tống Sư Trúc ở trước mặt Triệu thị hẳn là có chút câu nệ.
Tuy rằng hắn mời Triệu thị đến phủ thành, Tống Sư Trúc cũng sẽ không cự tuyệt, nhưng hắn muốn thê tử lúc mang thai tâm tình thoải mái dễ chịu, không muốn để cho nàng cảm thấy trói buộc.
Hắn tiếp tục nói: “Sau khi nhạc mẫu trở về, ngươi đừng quá mệt nhọc, có việc gọi nha hoàn bên cạnh ngươi đi làm.”
Tống Sư Trúc gật đầu, bị hắn vỗ, buồn bực trong lòng nàng cũng tan một ít, lại nghe Phong Hằng nói đến thương đội, nàng đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Theo Ngọc muội muội nói với ta, cả nhà bọn họ phải chờ đến tháng tư tháng năm năm sau mới khởi hành, đến lúc đó nếu chúng ta có thể cùng bọn họ lên kinh thì tốt rồi.”
Tống Sư Trúc nghĩ là sau khi thi hương có thể đáp lên Thuận Phong Xa của Lý gia, tư duy của Phong Hằng lại có chút phát tán.
Hắn luôn cảm thấy, người nhà họ Lý bây giờ còn chưa động, là lão sư đang băn khoăn cái gì.
Lão sư một chuyến này hồi kinh, hẳn là động chạm đến lợi ích của không ít người.
Chỉ riêng việc cải cách ân khoa này, sau khi tin tức truyền ra, học sinh phủ học nhiều lần nghị luận không ngừng, những đồng môn bởi vì hắn kiêm chức phu tử đối với hắn cung kính rất nhiều, lại có người ở trước mặt hắn nói thẳng lời chua xót.
Gần đây Phong Hằng ở phủ học được coi là Băng Hỏa lưỡng trọng thiên.
Những lời chửi bới kia tự nhiên là rất quá đáng, có mấy học sinh bị toán học tra tấn, thế mà nói chắc chắn chuyện này nhất định là lão sư thúc đẩy, chính là vì trải đường cho đệ tử như hắn.
Mặc dù người có đầu óc cũng không ít, nhưng bọn họ đều là chỉ vào việc có thể nhận được một ít tin tức nội bộ từ chỗ hắn, miệng đầy nịnh nọt, cũng làm cho người ta ăn không tiêu.
Nhưng một phủ học nho nhỏ còn phức tạp như thế, Phong Hằng cảm thấy gần đây lão sư ở trên triều hẳn là cũng sẽ không quá tốt.
Giọng nói của thê tử bên tai vẫn còn tiếp tục, Phong Hằng hoàn hồn, nhìn Tống Sư Trúc nhíu mày, nói: “Ngươi không biết, Phùng Viễn Thu kia thật sự không phải là người tốt, thế mà lăn lộn đến trước mặt Ngọc muội muội.” Tống Sư Trúc vừa nhìn đã hiểu rõ những chiêu số trêu chọc tiểu nữ hài kia.
Phong Hằng nghĩ nghĩ, lại nói: “Phùng Viễn Thu ở trong trường học tìm ta, muốn mời ta hợp ra thi tập, ta cự tuyệt.”
Mấy ngày nay người nói bóng nói gió bên tai hắn thật sự không ít, chuyện của Phùng Viễn Thu chỉ là một chuyện nhỏ, cho dù sau khi hắn cự tuyệt, Phùng Viễn Thu nhìn hắn oán hận, Phong Hằng cũng không để ở trong lòng, bây giờ vẫn là bởi vì thê tử nhắc đến mới nghị luận một câu.
Hắn vừa nói xong, liền nghe nói Tống Sư Trúc vỗ tay nói: “Nương lúc trước nói rất đúng, gia đình kia thật sự là vô liêm sỉ.”
Phong Hằng nghe nàng mắng thống khoái, liền cười cười.
“Hắn vội vàng như vậy, đến tột cùng là có mưu đồ gì?” Tống Sư Trúc hỏi. Hai nhà bọn họ có quan hệ gì, trong lòng Phùng Viễn Thu không rõ sao, mấy ngày trước Phùng tộc trưởng tới cửa mặt xám mày tro như vậy, Phong Hằng cho dù vì mặt mũi nhạc phụ cũng không thể đáp ứng. Quả thực là tự tìm không còn mặt mũi.
Phong Hằng lắc đầu: “Ngươi nhìn lại sau sẽ biết.” Trên đời này người thiếu kiên nhẫn so với người kiên trì mất nhiều không biết bao nhiêu lần, người chỉ vì cái trước mắt phần nhiều là không chịu nổi khảo nghiệm thời gian, nhiều người chỉ cần mấy lần, liền có thể lộ ra tâm tư cùng phẩm hạnh chân chính.
Lý thị là khởi hành vào ngày hai mươi hai tháng mười. Trước khi xuất phát, Lý cữu cữu đều tới đưa nàng. Tống Sư Trúc chuẩn bị rất nhiều đặc sản, xe ngựa Lý thị trở về đều nhiều hơn một chiếc.
Những năm trước chuyện chuẩn bị lễ vật cho tiểu cô đều là Lý cữu mẫu phụ trách, quà năm nay nàng tặng cho Tống gia cũng không giảm bớt, chỉ là khi nhìn ngoại sanh lo liệu trong ngoài, nàng vẫn nhịn không được nói: “Vẫn là sinh khuê nữ tốt, xem Trúc nhi tri kỷ bao nhiêu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không phải Trúc nhi, là Huệ Tâm.” Lý cữu cữu lập tức sửa lại, khi biết ngoại sanh được Lý lão thái thái lấy tên tự, hắn liền vô cùng tự đắc.
Tống Sư Trúc bây giờ ở nhà dưỡng thai, hai tai không nghe thấy chuyện bên ngoài, nhưng có một số việc Lý cữu cữu là địa đầu xà phủ thành lại rõ ràng nhất.
Lý đại nho khôi phục lại địa vị, nhìn theo tâm ý của tân đế, phương hướng trong thành gần đây lại có thay đổi. Ngay cả Từ phu nhân ở bên ngoài cũng không dám lấy Tống Sư Trúc ra gây chuyện.
Đây chính là chỗ tốt của người bên trên.
Cho dù là giữa hai Lý gia vẫn là lúng túng, nhưng ngoại sanh và Lý gia kia quan hệ tốt, Lý cữu cữu có thể dính vào ánh sáng này.
Hắn cười tủm tỉm nói với muội tử: “Chuyện tốt phát sinh trên người Phong Hằng, ngươi trở về nói với muội tế ba ngày ba đêm cũng không hết.”
Lý thị cười lắc đầu, lại nói với Tống Sư Trúc: “Thai của ngươi cũng đã ổn định, mấy tháng này ngược lại có thể vận động vừa phải một chút.” Dừng một chút, nàng lại nói, “Nhà cữu cữu ngươi, nhà tiên sinh của hiền tế đều là nơi tốt nhất.”
DTV
Quan hệ vẫn phải thường xuyên đi lại mới có thể thân mật khăng khít.
Sau khi Tống Sư Trúc nhận được tên tự do Lý lão thái thái tặng, mấy ngày trước Lý thị cũng đi theo đến Lý phủ nói lời cảm tạ, tòa nhà xinh đẹp tinh xảo như vậy, cửa lớn rộng khoảng chừng năm gian, lưu ly che đỉnh, điêu lan họa đống, thậm chí sau cửa thứ hai còn có một hí lâu, Lý thị đi theo phía sau nha hoàn dẫn đường, ánh mắt cũng cảm thấy không đủ dùng.
Làm quan phu nhân nhiều năm như vậy, nàng cũng từng ra vào nhà cao cửa rộng vài lần. Nhưng vào cửa lớn Lý gia, Lý thị mới biết được lúc trước nhìn thấy đều không đáng giá nhắc tới.
Tuy rằng Lý lão thái thái cũng không có dáng vẻ nhất phẩm phu nhân, khi chào hỏi nàng cũng vô cùng hòa khí. Nhưng trên người Lý thị không có cáo mệnh, ngồi ở chính đường Lý gia, sức lực vẫn còn có chút không đủ.
Ngược lại Tống Sư Trúc nói chuyện với Lý lão thái thái, thái độ vô cùng thân mật. Lý thị nhìn thấy, cũng thả lỏng không ít.
Trong lòng nàng biết rõ, nếu không phải hiền tế cùng khuê nữ được Lý gia tiếp nhận làm người của mình, nàng hẳn là không có đãi ngộ như vậy.
Lý cữu cữu nghe nàng nói như vậy, liền lắc đầu nói: “Nếu ta nói, ngoại sanh dứt khoát chuyển đến ở nhà ta, thường ngày còn có cữu mẫu ngươi có thể trò chuyện.”
Huynh trưởng nói câu này không biết bao nhiêu lần, nếu ngay từ đầu, Lý thị cũng nghĩ như vậy, đáng tiếc khuê nữ không muốn, lại bởi vì quan hệ với đại điệt tử, thường xuyên tới cửa cũng có chút xấu hổ.
Lý thị và Tống Sư Trúc liếc nhau, lắc đầu cười: “Những trưởng bối như chúng ta cũng không thể che chở nàng cả đời, cũng nên để nàng tự rèn luyện.”
Chuyến này Lý thị trở về cũng không quá lo lắng.
Thứ nhất, tướng mạo của Tống Sư Trúc vô cùng tốt; thứ hai, mấy ngày nay Lý thị đã dạy dỗ người bên cạnh nàng một lần nữa. Tần ma ma khí lực lớn, Lý thị trực tiếp điều nàng đến bên cạnh Tống Sư Trúc, có một người như vậy đi theo, nàng mới có thể yên tâm.
Lý cữu cữu cũng biết muội tử khẳng định có sắp xếp, hắn chỉ chỉ muội tử, cười nói: “Vẫn là ngươi nuông chiều khuê nữ.” Trong nhà hắn tuy rằng có ba khuê nữ, nhưng đều là thứ nữ, Lý cữu cữu cũng chính là năm đó liều sinh nhi tử, nhưng trời không chiều lòng người, không có cách nào mới nuôi các nàng, thường ngày cũng không thân cận với các nàng.
Trong lòng hắn đối với nam nữ có một tiêu chuẩn. Ngoại sanh là đích trưởng đích chi Tống thị, nhi nữ đích thê, từ nhỏ Lý cữu cữu nhìn ngoại sanh mình đã cảm thấy cực kỳ thư thái.
Lý thị đi qua mấy ngày, phủ thành dường như trong một đêm đã vào đông. Tống Sư Trúc cực kỳ sợ lạnh, trong nhà đã sớm đốt chậu than.
Trong phòng hơi khô nóng, Tần ma ma ngồi ở một bên may vá.
Tống Sư Trúc mặc áo kép mỏng màu đỏ nhạt, ôm bụng ngồi ở trên giường, đếm đếm số ngày, nói: “Hiện tại nương hẳn là trở lại trong huyện rồi.”
Tần ma ma buồn bực mím môi nói: “Hẳn là vậy.”
“Nương sớm đã xuất phát.” Tống Sư Trúc cảm thán, nếu không trời lạnh như vậy, còn ở trên đường sẽ chịu tội.
Tần ma ma: “Tiểu thư nói phải.”
Tống Sư Trúc: “..." Ta chính là nói đến chuyện này đấy.