Phúc Tinh Chiếu Thê Tử

Chương 132



Lý thị nhìn ca ca và khuê nữ giữ miệng như bình, ghi nhớ điểm này, dự định hai ngày này về nhà hỏi tẩu tử một chút, nhưng ở trước mặt Lý cữu cữu lại không lộ ra một chút hành tung.

Lý cữu cữu thở dài nói: “Không nói những thứ đó nữa.” Coi như là không có sinh nhi tử này.

Những chuyện thứ tử làm, hắn không còn mặt mũi nào nhắc tới với muội tử trong thư, xem ra ngoại sanh ngoại cũng không nói với người trong nhà, nếu như muội muội hắn biết thứ tử của hắn tính kế hiền tế nàng, cũng sẽ không có thái độ như vậy.

Tống Sư Trúc nháy mắt mấy cái với cữu cữu, cười nói: “Cữu cữu, nương vừa đến, người đã bỏ qua ta rồi.”

“Còn nói nữa, ta cũng muốn đóng gói hai mẫu tử các ngươi mang về.” Lý cữu cữu chỉ vào Tống Sư Trúc nói với Lý thị, “Ngươi nhanh nói khuê nữ của ngươi đi, trong nhà cũng không phải không có chỗ ở, sống c.h.ế.t phải ở bên ngoài.”

Chỗ hắn nhiều người, các phụ nhân từng mang thai kinh nghiệm cũng nhiều, nghe nói ngoại sanh bên này ngay cả người đáng tin cậy cũng không có, hắn liền nói mấy lần để nàng đi về nhà hắn dưỡng thai.

“Người trẻ tuổi có ý nghĩ của người trẻ tuổi.” Lý thị cười, nếu trước khi khuê nữ tới Quỳnh Châu phủ, nàng quả thật muốn để phu thê Tống Sư Trúc ở nhà ca ca, bây giờ nhìn bọn họ sống náo nhiệt như vậy, ý nghĩ này cũng dần dần biến mất.

Lý cữu cữu thấy thái độ Lý thị kiên quyết, cũng không khuyên nữa, lại nói vài câu, trước khi đi lại dặn dò: “Vậy hai ngày này sau khi ngươi an trí, nhớ phải đến nhà ta ăn cơm, tẩu tẩu ngươi vẫn luôn nhớ ngươi đấy.”

Lý thị lên tiếng, thẳng đến khi hai người phía trước cũng không thấy bóng dáng, Lý thị liền quay đầu nhìn Tống Sư Trúc, vừa rồi khi đại điệt tử thỉnh an nàng, ánh mắt không hề đặt ở trên người khuê nữ, đây cũng không giống như dáng vẻ thường ngày của hắn.

Lý thị khôn khéo cỡ nào, lập tức liền hiểu có việc phát sinh.

Hai mẫu tử trao đổi một cái ánh mắt ngầm hiểu lẫn nhau, Tống Sư Trúc cười: “Nương, chúng ta đi vào thôi.”

Lý thị cũng không có ý nói ra chuyện này, khuê nữ đã gả đi, chuyện năm đó bây giờ lấy ra nói cũng rất xấu hổ.

Hơn nửa canh giờ sau Phong Hằng mới trở về, vừa đến đã xin lỗi nói: “Bên ngoài có một số việc, làm phiền nhạc mẫu.” Phong Hằng quả thật có việc.

Lúc trước Lý đại nho giảng dạy ở phủ học, hắn đã coi cuốn sách toán học mà mình viết thành điển tịch bắt buộc. Sau khi hắn đi, các phu tử ở phủ học đều có khuynh hướng dạy học riêng, không ai có thể tiếp cận tiến độ dạy học của Lý đại nho. Phong Hằng là đệ tử của hắn, chỉ có thể bất đắc dĩ lên bục giảng diễn giải.

Nếu không phải như thế, hôm nay hắn hẳn là ở cửa thành chờ nhạc mẫu tới mới phải, mà không phải để quản sự trong nhà đi đón người.

Phong Hằng liếc mắt nhìn Tống Sư Trúc đang cười vô cùng vui vẻ, trong lòng biết mình đã làm đúng bước đi này với nhạc mẫu. Đại phu đều nói, phụ nhân có thai phải bảo trì tâm tình thoải mái mới được. Hắn cười nói: “Lần này đa tạ nhạc mẫu tới giúp đỡ.”

Lý thị cười: “Ta còn phải cảm ơn ngươi đã bảo ta tới đây.”

Tống Sư Trúc sờ sờ bụng, nói: “Chúng ta tạm thời đừng nói chuyện, đi ăn cơm đi, ta đói.”

Phụ nữ có thai nói đói là một chuyện lớn. Phong Hằng ở trên bàn cơm trước lại nói vài câu khách sáo, tiếp theo liền thuần thục gắp thức ăn cho Tống Sư Trúc.

Lý thị liếc mắt nhìn, trên bàn đều là món Tống Sư Trúc thích, trong lòng liền hài lòng không ít, Phong Hằng nhìn lại, không chút e dè nàng hầu hạ khuê nữ ân cần như vậy, Lý thị càng hài lòng.

Phong Hằng đã quen làm những việc này, dù Tống Sư Trúc nói nàng không có cảm giác mang thai, Phong Hằng nghe đại phu nói có vài phụ nữ mang thai không thích ăn cơm, vẫn lo lắng khẩu vị của thê tử có vấn đề, mấy ngày nay luôn bảo trù nương làm đồ ăn theo khẩu vị của thê tử.

Sau khi hắn làm xong, ngẩng đầu trông thấy nhạc mẫu thần sắc khác thường, liền hiểu được, hắn cũng không cảm thấy có vấn đề, nói: “Thê tử không tiện di chuyển, có chút đồ ăn với không đến.”

Lý thị nhìn hắn bình tĩnh nói ra những lời này, lại có khuê nữ bây giờ còn dáng người thập phần yểu điệu, thiếu chút nữa hoài nghi Tống Sư Trúc đã mang thai tháng tám.

Tống Sư Trúc ở một bên cười không ngừng, nàng cảm thấy loại bản lĩnh trợn mắt nói dối này của Phong Hằng rất giống với nương nàng, hai người hẳn là có cùng đề tài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đợi đến sau khi cơm nước xong, Phong Hằng thức thời nói tối nay mình muốn ở thư phòng đọc sách, sau khi nhường không gian cho hai mẫu tử Tống sư Trúc, Lý thị liền nói: “Ta cảm thấy Phong Hằng có chút khác biệt. “

Tống Sư Trúc lập tức gật đầu, không nghĩ tới nương nàng lại nhạy cảm như vậy. Nàng đang lo không tìm thấy người để nói chuyện.

Ngọn đèn dầu mờ tối, hai mẫu tử nằm ở trên giường, Lý thị vươn tay sờ sờ mặt của nàng, thở dài nói: “Hơn nửa năm nay ngươi đã xảy ra bao nhiêu chuyện, ta với phụ thân ngươi ở nhà đều lo lắng.”

“Ta rất khỏe.” Tống Sư Trúc dùng sườn mặt cọ cọ lòng bàn tay của nương nàng, quả thực cảm thấy đây là thời khắc tốt nhất trong nửa năm qua! Lúc nhìn thấy Lý thị, nàng mới cảm thấy mình giống như đã gả đi thật lâu.

Lý thị trừng nàng một cái: “Mỗi lần ngươi viết thư đều báo hỉ không báo ưu, nếu không phải cữu cữu ngươi nói với chúng ta, chúng ta còn không biết ngươi bị người ta tính kế.”

Đây phải nói là chuyện của Từ gia. Nàng cũng chỉ có chuyện này không nói, những chuyện khác, thí dụ như Phong Hằng cứu phu tử phủ học từ đó thuận lợi bái sư, phát hiện đê đập nguy nan được triều đình ban thưởng, còn có quyển sách mới ra gần đây, đều là chuyện tốt.

Tống Sư Trúc nói: “Ta không cảm thấy có cái gì không tốt.”

Chính vì vậy mới hỏng bét. Lúc ở nhà Lý thị vẫn hết sức lo lắng cho khuê nữ. Tống Sư Trúc luôn luôn tâm lớn, ở nơi nào cũng có thể sống tốt, có đôi khi chịu ủy khuất nhất thời không vui, sau đó liền tự mình quên mất. Tính tình như vậy, nếu thật sự kết thù với ai, Lý thị bất công mà cho rằng, nhất định là đối phương không tốt.

Lý thị khó nén lo lắng nói: “Nghe nói cô nương kia là người nhà Từ phủ Doãn, may mà lúc đó ngươi còn chưa mang thai.”

Nếu không bị chọc tức như vậy, hài tử không biết sẽ thế nào.

Đây là sự thật. Phong Hằng nghe đại phu nói hai tháng đầu mang thai thai nhi sẽ không ổn định, còn lo lắng hồi lâu. Ngày hôm trước Tống Sư Trúc vào thư phòng của hắn, vừa nhìn thấy trên bàn hắn đặt một quyển y thư phụ khoa, lập tức liền đem tạp thư đoạt lại. Hắn đọc sách vất vả thành như vậy, còn phải dành ra thời gian xem y thư.

Tống Sư Trúc lúc ấy vừa tức giận vừa đau lòng, dứt khoát cầm sách tới tự mình xem. Chính là nàng đối chiếu với triệu chứng trên sách, luôn cảm thấy mình mang thai như không có thai, khẩu vị cùng ngày thường không sai biệt lắm, ngay cả nôn nghén cũng không có.

Nghe khuê nữ nói những lời này, Lý thị sờ sờ bụng còn chưa hiện rõ, nói: “Hài tử này ngược lại thương ngươi.”

Lý thị lại nói: “Gần đây tình huống bên ngoài đều rối loạn, Phong Hằng xem ra còn rất bận rộn.” Nhớ tới lúc chạng vạng tối hiền tế trở về, Lý thị liền cảm thấy chuyện của Phong Hằng thật đúng là nhiều.

Tống Sư Trúc cười: “Phủ học tổ chức giảng hội, mời hắn qua giảng.” Đây là một chuyện vinh quang, Tống Sư Trúc nói ra chuyện Phong Hằng không trâu bắt chó lên sân khấu thay lão sư nhà mình giảng bài, tiếp theo giảng, những học sinh sau đều tụ tập ở phủ thành lại đây nghe giảng bài.

Bây giờ rất nhiều học sinh có chí hướng đều là mỗi người một quyển “Sổ Thư Thập Bát Chương Tường Giải”, Phong Hằng ở phủ thành này, thật sự cũng coi là có chút danh tiếng.

“...Ác.” Nghe khuê nữ giải thích xong, Lý thị cảm thấy nửa năm không gặp, hiền tế thật sự là ngoài dự liệu của nàng.

DTV

Nhớ tới lúc trước nàng còn lo lắng hiền tế tính toán không tốt. Lý thị liền cảm thấy mình thật sự là có mắt không biết châu ngọc. Lúc ấy nàng còn muốn trong nhà trước một bước thu được tin tức cải cách thi cử, khuê nữ đã đính hôn không thể cứu vãn, nếu Phong Hằng giống với Tống Văn Thắng, ở trên toán học không có chút năng khiếu nào, ở trong huyện làm phú ông cũng tốt.

Không ngờ hiền tế lại có thể bái Đại Nho làm thầy.

Khi tin tức này truyền đến huyện, hai nhà Phong Tống đều vô cùng vui vẻ. Nghe nói Phong thị chỉ tặng lễ đến phủ thành, không phái người tới tham gia, Tống Văn Thắng ở nhà còn hô đáng tiếc, vẫn luôn cảm thấy ánh mắt của tộc trưởng Phong thị quá nhỏ.

“... Người kia của phụ thân ngươi, thích giày vò những chuyện này.” Lý thị nhắc tới Tống Văn Thắng, cũng có chút bất đắc dĩ, lúc ấy hai nhà thương lượng muốn làm một bữa tiệc cơ động, Phong Thận nghĩ làm mấy bàn tiệc chiêu đãi thân bằng hảo hữu là được, Tống Văn Thắng lại muốn mở mấy chục bàn, làm người ta đều biết hắn có hiền tế đệ tử đại nho. Sau khi hai nhà thương lượng, vẫn là theo ý tứ của Phong gia.

Tống Sư Trúc nghe nương nàng nói đến Tống Văn Thắng tiếc hận, trong đầu tưởng tượng cảnh phụ thân nàng vỗ đùi, trong lòng cũng vui vẻ.

Thật ra chuyện bái Lý đại nho làm sư phụ này, thật sự là bánh từ trên trời rơi xuống, nàng và Phong Hằng đều là ngất ngây, hơn nữa Phong gia ở phủ thành không có căn cơ gì, Tống Sư Trúc không muốn quá gây chú ý, căn bản là không nghĩ tới chuyện yến tiệc.

Lý thị nhìn thấy khuê nữ cười đến mức thấy răng không thấy mắt, cũng cười theo.

Nàng suy nghĩ một chút, thấp giọng hỏi: “Chuyện hai lần hiền tế cứu người, có phải là..." Lúc thông gia ở trong chùa tính toán bát tự, nàng cũng ở đó. Lý thị vô cùng lo lắng là hiền tế rước lấy phiền toái.