Phúc Tinh Chiếu Thê Tử

Chương 123



Khi Từ phu nhân và Lý cữu mẫu nghe thấy tin tức chạy tới, vừa hay nhìn thấy Từ Thiên Ý bị người ôm trong hồ nước lên.

Tên học sinh phía sau đã cứu nàng kiệt sức nằm trên n.g.ự.c nàng, đầu thu còn nóng, Từ Thiên Ý vẫn mặc áo mỏng, lần này thì hay rồi, không chỉ khiến người vây xem no mắt, mà ngay cả tiện nghi cũng bị người ta chiếm đi không ít.

Nhìn thấy khuê nữ nhà mình bị một con ch.ó ghẻ đối xử như vậy, còn có nam tử trẻ tuổi vây quanh hồ nước một vòng, mắt Từ phu nhân biến thành màu đen, lung lay sắp đổ, lại xoay người hướng Lý cữu mẫu tức giận nói: “Ngươi còn ở nơi này nhìn, mau để cho người cứu khuê nữ của ta lên!”

Lý cữu mẫu cũng mở tiệc ăn được một nửa, đột nhiên nhận được nha hoàn báo cáo. Nàng còn chưa kịp phản ứng đuổi người đi, liền nhìn thấy Từ phu nhân chỉ ngón tay về phía học sinh rõ ràng cứu người trên mặt ao kia, giọng căm hận nói: “Hôm nay trong nhà các ngươi mời loại khách nhân nào...”

“Các ngươi đều là người đọc sách sao, cứ như vậy nhìn hắn khi nhục khuê nữ nhà ta?”

Sau khi bị Từ phu nhân phát hiện, học sinh cứu người cũng không tiếp tục làm động tác nhỏ, mà đưa tay vươn qua dưới nách Từ Thiên Ý, kéo nàng bơi trở về.

Đáng tiếc một hành động như vậy, cũng làm cho Từ phu nhân thấy nghiến răng nghiến lợi, không khỏi lại bi thương: Thanh danh trinh tiết của khuê nữ nhà nàng cứ như vậy mất đi!

Từ Thiên Ý hôn mê, Từ phu nhân còn chưa ngất.

Nhưng nàng nhìn nam tử trẻ tuổi kéo khuê nữ về trên bờ, cũng muốn cùng nàng ngất đi.

Lý cữu mẫu vừa rồi thấy tình thế không đúng, đã sớm cho người đi lấy áo choàng, lúc này thấy hai người lên bờ, vội vàng dùng áo choàng quấn Từ Thiên Ý thành cái bánh chưng, lúc này mới miễn bớt tiếp tục xấu mặt cho nàng ở trước mắt bao người.

Từ phu nhân vội vàng tiến lên, nhìn kỹ Từ Thiên Ý một lần, thấy sắc mặt nàng tái nhợt dọa người, không cẩn thận lộ ra trên cổ tay có hai dấu tay nam tử rõ ràng, trong lòng lập tức căng thẳng, nhưng bên tai đột nhiên nghe được một tiếng hô to: “Phu nhân yên tâm, tại hạ sẽ phụ trách.”

Từ phu nhân giương mắt nhìn sang, sau khi thư sinh cứu người kia lên bờ, vội vàng mặc lên trường sam màu xanh vừa cởi ra, xiêm y kia mặc dù cũng là tỉ mỉ giặt qua, nhưng vừa nhìn liền biết xuất thân nghèo hèn, khuê nữ của nàng sao có thể gả cho một người như vậy.

Từ phu nhân rất hận hắn ở trong nước tùy ý khi nhục khuê nữ nàng, nhưng lại không thể mở miệng cùng hắn tranh luận, đành phải xoay người hướng Lý cữu mẫu thu xếp mời đại phu nói: “Còn không nhanh lên, nếu khuê nữ của ta có chuyện bất trắc, ta sẽ không để yên cho nhà các ngươi!”

Trên bữa tiệc chờ mong đã lâu xảy ra loại chuyện này, Lý cữu mẫu cũng cảm thấy sốt ruột, đối với Từ phu nhân vênh mặt hất hàm sai khiến lại tận lực trấn an: “Ta cho người thu dọn khách viện, chúng ta đưa Từ cô nương đến khách viện rồi nói sau.”

Lý cữu mẫu vừa rồi vội vàng nhìn thoáng qua hình dung Từ Thiên Ý, dưới nước ướt, ngay cả màu sắc cái yếm bên trong cũng lộ ra. Dù sao nàng cũng thường xuyên tiếp xúc với những nữ quyến quan lớn này, biết đối với những người này mà nói, không có thứ nào quan trọng hơn thanh danh, tuy biết trong nhà phiền phức không nhỏ, nhưng trong lòng vẫn đồng tình Từ cô nương gặp phải loại chuyện này.

Lúc Từ phu nhân gần đi thấy ánh mắt các nữ quyến lấp lánh, trong lòng càng hận. Đáng tiếc Từ Thiên Ý bất tỉnh nhân sự, nàng lo lắng an nguy tính mạng khuê nữ, đành phải tạm gác những chuyện trước mắt này lại.

Vốn chuyện ở hiện trường đến đây đã kết thúc, không nghĩ tới thư sinh vừa rồi cứu người thấy Từ phu nhân muốn bỏ qua hắn đến cùng, đột nhiên hô lên...

“Tại hạ lúc trước đã gặp qua Từ cô nương, Từ cô nương dịu dàng đoan trang, tại hạ vẫn luôn ngưỡng mộ trong lòng, vừa rồi mạo phạm Từ cô nương, tại hạ nguyện ý gánh vác trách nhiệm.”

Từ phu nhân nghe hắn nói những lời này, bước chân dừng một chút, tiếp theo tựa như có ác quỷ đuổi theo sau lưng, càng chạy càng nhanh.

Tống Sư Trúc tới quá muộn, vừa vặn trông thấy nam nhân trẻ tuổi vẻ mặt buồn bã mất mát, Phong Hằng thấy nàng tới, hai ba bước đi đến bên cạnh nàng. Vừa rồi có rất nhiều người xuống nước, tiêu điểm của mọi người đều tập trung vào Từ Thiên Ý và người nam tử cứu nàng ta, không ai chú ý Phong Hằng quá nhiều.

Tống Sư Trúc thấy toàn thân hắn ướt đẫm, tinh thần vẫn còn tốt, liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đưa khăn lông mang tới, lại để Loa Sư phân khăn cho mấy học sinh ướt sũng khác.

Lý Ngọc Ẩn mơ hồ cảm thấy không ra gì, bèn nói: “Hôm nay nhà chúng ta mời khách, chung quy không thể để khách nhân chật vật trở về. Chỗ ta có một ít quần áo mới, mọi người không bằng dời bước qua sửa sang lại một phen.”

Chỉ có một phần nhỏ người xuống nước, những người khác liền muốn từ chối, nhưng Lý Ngọc Ẩn lại nói: “Tất cả mọi người đều qua đó đi, lát nữa Từ gia nhất định sẽ tìm nhà chúng ta gây phiền toái... Các đồng môn cũng dễ làm chứng cho nhà ta.”

Giọng điệu của hắn mang theo chút bất đắc dĩ, dù sao các học sinh cũng vừa mới ăn tiệc của Lý gia, cũng không tiện lộ ra vẻ vong ân phụ nghĩa, người muốn rời khỏi cũng không tiện đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thẳng đến sau khi mọi người ở trong phòng uống trà gừng nóng, mới có người ngạc nhiên nói: “Không phải vừa rồi tẩu phu nhân bảo tiểu nha hoàn tìm Phong huynh ra ngoài sao, sao lại xuất hiện Từ cô nương?”

Thấy nhiều người đưa ánh mắt đặt lên người hắn, Phong Hằng trầm mặc một lát: “Vừa rồi ta đã hỏi thê tử, nàng nói hôm nay nàng không thoải mái lắm, vẫn luôn nghỉ ngơi trong sương phòng, không cho người tới tìm ta.” Sau khi hắn và Tống Sư Trúc đối chiếu khẩu cung xong, mới biết được Từ Thiên Ý đang đùa nghịch mưu kế gì.

Tống Sư Trúc tức giận đến hộc máu, cảm thấy chiêu số tầm thường này của Từ Thiên Ý đáng đời bị phản phệ đến trên người mình.

Phong Hằng nói câu này quả thực khiến người ta miên man bất định, nhất thời có người suy đoán: “... Tìm Phong huynh ra ngoài, không phải là Từ cô nương chứ?”

Lời này vừa nói ra, Lý Ngọc Ẩn với tư cách là chủ nhân nơi đây, tự nhiên không thể ngồi nhìn mặc kệ, hắn lắc đầu nói: “Từ cô nương bây giờ còn đang choáng... Chúng ta đừng ở chỗ này nói này nói kia.”

“Có cái gì không thể nói, chuyện Từ cô nương cầm gậy gỗ mưu hại Phong huynh, mọi người ở trên lầu đều thấy. Nếu không phải chúng ta đi nhanh..." Nói tới đây, người nọ đột nhiên nghẹn một cái.

Lại nói, Từ Thiên Ý thật đúng là không giống như muốn hại Phong Hằng, dù sao lúc mọi người tới, nàng cũng xuống nước.

Một cô nương nũng nịu cùng nam nhân đồng thời ở trong nước

Phong Hằng đột nhiên cảm thấy da mặt mình ngâm qua nước nhiều hơn rất nhiều ánh mắt dò xét cùng giật mình, có người nhỏ giọng nói: “Có lẽ là xem Phong huynh tuấn tú..." Muốn bá vương ngạnh thượng cung chứ sao.

Vừa rồi thần sắc của Từ Thiên Ý tất cả mọi người thấy rõ ràng, nhìn thấy bọn họ tới, vẻ mặt kinh ngạc không cam lòng, vừa nhìn liền biết là tính kế không thành, thẹn quá hoá giận.

Trong những người này, biểu tình Tôn Thanh Văn khó coi nhất, Tôn Thanh Văn chính là người cứu Từ Thiên Ý, hắn âm trầm nhìn Phong Hằng cùng bạn học bên cạnh, nói: “Nhất định là các ngươi vu oan cho Từ cô nương, Từ cô nương bị tội lớn như vậy còn bị các ngươi chỉ trích, lương tâm các ngươi ở đâu?”

Phong Hằng không trả lời hắn, mà từ trên người lấy ra một đôi hầu bao tương tự, nói với Lý Ngọc Ẩn: “Hai cái hầu bao này, một cái là tiểu nha hoàn vừa rồi truyền lời cho ta, một cái khác là của thê tử ta, màu sắc kiểu dáng đều hết sức tương tự. Nương tử nói hôm nay nàng vẫn luôn mang hầu bao trên người, việc này nội tình như thế nào, còn hy vọng đại biểu ca có thể tra kỹ.”

Lý Ngọc Ẩn gật đầu: “Đó là đương nhiên.” Vừa rồi hắn đã cho người nói chân tướng mà hắn đoán ra cho nương hắn, chuyện này liên quan đến thanh danh của cô nương Từ gia, nếu không làm rõ ràng, lần này nhà mình sẽ kết thù với nhà Từ gia.

Lại qua nửa khắc đồng hồ, đột nhiên có người tới nói, Từ phu nhân cùng Lý thái thái mời mọi người trong phòng dời bước, có chuyện muốn hỏi.

Từ Phủ Doãn là quan phụ mẫu của Quỳnh Châu Phủ, cũng là quan giám khảo thi Hương tháng sau, không ai muốn đắc tội Từ gia vào lúc này, mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều không tình nguyện đi qua.

Đại phu tới rồi đi, lúc này Từ Thiên Ý đã tỉnh lại, nàng ngơ ngác nhìn màn giường, trong đầu lộn xộn, cảm thấy bên tai cái gì cũng không nghe thấy.

Từ phu nhân nhìn mà nóng vội, nói: “Ngươi nói đi, đến tột cùng là ai tính kế ngươi... có phải là Tống tỷ tỷ trong miệng ngươi hay không?”

Từ lúc bắt đầu, trong đầu Từ phu nhân liền hiện lên rất nhiều thủ đoạn âm độc tranh đấu trong nhà, nghĩ đến lúc cuối cùng Từ Thiên Ý rời đi, nói là muốn đi tìm Tống Sư Trúc, nàng liền chuyển dời tất cả thù hận đến trên người Tống Sư Trúc, ánh mắt vừa rồi nhìn Lý cữu mẫu đều mang gai nhọn.

DTV

Nhưng tình hình khuê nữ không tốt, nàng đành phải để chuyện tính sổ qua một bên, trước chiếu cố Từ Thiên Ý.

Từ Thiên Ý nghe nương liên thanh chất vấn, một hồi lâu sau mới khàn giọng nói: “Chúng ta về nhà đi..." Từ Thiên Ý đi ngang qua đám thư sinh, cảm thấy không đúng.

Nàng dùng hầu bao của Tống Sư Trúc lừa Phong Hằng đi ra, Phong Hằng cũng như nàng mong muốn đi tới bên hồ nước.

Không ngờ sau đó trong hồ nước lại có một đám đàn ông thối như đậu hũ.

Vừa nghĩ tới thư sinh vừa rồi ở trong nước sờ mình, Từ Thiên Ý liền khó chịu muốn ói.

Cho dù nàng nguyện ý thỏa hiệp, nhưng sau khi ý chỉ hòa thân truyền đến, người kia cũng không tranh thủ được mối hôn sự này.