Chuyện của đệ tử là chuyện đương nhiên, Lý đại nho không khỏi liếc nhìn hắn một cái, cuối cùng không chịu nổi da mặt dày của Phong Hằng, khoát khoát tay, “Ngươi đi đi.” Suy nghĩ một chút, “Rất nhiều người thấy ngươi gặp nạn ở trên đập, nói chuyện với đồ tức. Đừng dọa nàng.”
Lúc này lại đến phiên Phong Hằng liếc mắt nhìn tiên sinh nhà mình.
Lý đại nho không hề để ý, tiếp tục nói: “Lá gan của phụ nhân vốn không lớn, nếu như bị dọa một hồi, sau này sợ là cũng không dám đích thân đi kiểm tra kiến trúc thủy lợi.”
“……”
Phong Hằng đột nhiên nhớ tới, lúc ấy bọn họ lấy cớ lừa lão sư công trình đê đập, chính là Tống Sư Trúc muốn xem bản vẽ khác.
Hắn rướn cổ họng, nói với lão sư vẻ mặt nghiêm túc: “Ta sẽ thuật lại cho thê tử.”
Lý đại nho vuốt râu: “Nếu đồ tức có cách nhìn khác, ngươi cũng có thể kịp thời tới giao lưu với lão phu. Lão phu ngày ở nhà cũng nhàn rỗi.”
Hắn dừng một chút, rất lo lắng bổ sung một câu, “Chỉ là đừng có như ngươi bây giờ, há mồm nói bậy! Loại thói quen hồ ngôn loạn ngữ này của ngươi, cũng không thể làm hư đồ tức.”
Phong Hằng không ngờ mình lại thành thật một lần, trở nên không đáng tin cậy như vậy từ chỗ lão sư. Hắn lại ho một tiếng, cảm thấy đôi mắt này của lão sư thật đúng là nhìn lệch.
Cùng làm chuyện xấu, lúc trước hai người thương lượng, Hồ Khẩu Cư phần lớn là từ trong miệng Tống Sư Trúc đi ra, nàng nói bậy bạ không ai có thể vượt qua, kết quả lại là người nghe như hắn bị mắng.
Trong lòng Phong Hằng lập tức có chút dở khóc dở cười.
DTV
Nghĩ đến thê tử tách ra hơn một tháng, trong lòng Phong Hằng cũng dâng lên một cỗ tưởng niệm, lúc trước bận rộn đến lợi hại không cảm thấy, vừa nhàn rỗi, hắn liền cảm thấy tương tư khó đè nén.
Lúc này Tống Sư Trúc lại cảm thấy một hơi nghẹn đến thập phần khó chịu.
Trên đường từ huyện An Thành đến Quỳnh Châu phủ, mỗi ngày nàng đều bị Từ Thiên Ý quấy rối một lần. Cô nương này liền nghe không hiểu tiếng người, một lòng lấy lòng, ngay cả về sau, Lý cữu mẫu đều ở dưới ngụ ý nói thầm với nàng: “Cũng không thấy ngươi cùng cô nương Từ gia tốt bao nhiêu, sao nàng lại thích ngươi như vậy?”
Tống Sư Trúc: “..." là Từ cô nương thích phu quân của nàng!
Không đúng, Từ cô nương cũng không thích phu quân của nàng, Từ cô nương chỉ là muốn một hái không quả đào tiềm lực nhà người khác.
Tống Sư Trúc nghĩ nghĩ, vẫn là nghẹn về trong bụng. Dù sao Từ gia cũng là quan phụ mẫu ở phủ thành, Tống Sư Trúc cũng không tiện nói lung tung một ít suy đoán không có căn cứ với cữu mẫu, liền nói: “Người với người có hợp ý, cũng có không hợp ý. Ta và Từ cô nương thật sự không thể nói cùng một ý.”
“Ôi, ngươi không thích Từ cô nương thì tránh xa nàng ra một chút là được, đừng đắc tội nàng, Từ gia bao che cho khuê nữ nhất đấy.” Lý cữu mẫu nhìn Tống Sư Trúc thật sự không thích Từ Thiên Ý, khó tránh khỏi có chút lo lắng, lại khuyên ngoại sanh nhà mình một hồi.
Địa vị của Từ Thiên Ý ở Quỳnh Châu Phủ, cũng tương đương với Tống Sư Trúc lúc chưa gả ở huyện Phong Hoa, mỗi người đều phải tâng bốc nàng. Lý cữu mẫu lo lắng cháu gái không thấy rõ tình thế.
Tống Sư Trúc gật đầu, nàng sẽ không cùng Từ Thiên Ý xé rách mặt, nàng có vũ khí bí mật. Đêm đó nàng lại bắt đầu tiếp tục cầu nguyện nữ nhân xấu coi trọng phu quân nhà mình mau chóng gặp nạn.
Nhưng không biết có phải bị nguyền rủa mấy lần, sinh ra đề kháng hay không, ông trời thế mà mất linh.
Sáng sớm hôm sau nhìn thấy Từ Thiên Ý hoạt bát nhảy nhót xuất hiện trước mặt nàng, Tống Sư Trúc lập tức vô cùng phát sầu, cảm thấy ông trời như xe bị tuột xích.
Cô nương này tựa như cao da chó, luôn luôn cười tươi như hoa trước mặt nàng: “Đoạn đường này thực sự nhàm chán, may mắn có Tống tỷ tỷ làm bạn, cho dù chúng ta trở về phủ thành, cũng phải thân cận nhiều hơn mới được.”
Sau khi nói xong câu đó, ngày thứ hai nàng liền đưa cho Tống Sư Trúc một cái hầu bao, nói là muốn cùng Tống Sư Trúc trao đổi tín vật.
Tống Sư Trúc làm sao lại trao đổi lễ vật thiếp thân với nàng, cô nương này lai giả bất thiện, lễ vật thiếp thân một khi trao đổi chính là cái nhược điểm.
Nàng cự tuyệt Từ Thiên Ý, suy nghĩ một chút, lại nói: “Ta từ nhỏ lớn lên ở trong huyện, chưa từng kết giao với thái thái tiểu thư ở phủ thành. Mấy tháng nay mới tới Quỳnh Châu phủ, thật sự cảm thấy không thể ở chung với rất nhiều cô nương trong thành, cho dù là cùng Từ cô nương cũng như thế, nếu như ta có chút cử động khiến Từ cô nương hiểu lầm, ta xin lỗi ở chỗ này trước.”
Từ Thiên Ý ngẩn ra, nháy mắt mấy cái: “Tống tỷ tỷ nghĩ như vậy sao?”
Tống Sư Trúc nặng nề gật đầu, nàng cảm thấy mình đã nói rất rõ ràng, còn không tiếc hạ thấp mình để phân rõ giới hạn với Từ cô nương. Nếu Từ Thiên Ý là người biết nghe tiếng người, nhất định có thể nghe hiểu ý của nàng.
Từ Thiên Ý trầm tư một chút: “Lời Tống tỷ tỷ nói, ta hiểu rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hiểu rõ là tốt nhất!
Tống Sư Trúc đối với cô nương này thực sự không có hảo cảm, trên đường chỉ có chút thời gian nghỉ ngơi như vậy, cũng không muốn dùng ở trên chuyện cùng nàng lá mặt lá trái.
Từ đó về sau, Từ Thiên Ý rốt cục dừng lại, Tống Sư Trúc không nghĩ tới lời nói của mình lại có tác dụng như vậy, ngoài ý muốn lại cảm thấy may mắn.
Bởi vì không có Từ Thiên Ý quấy rầy, nàng rốt cuộc có thể thưởng thức cảnh thu trên đường thật tốt. Xe ngựa Lý gia rời khỏi huyện An Thành đã được mấy ngày, trên đường ngoại trừ một chút mưa phùn lất phất ra, có thể nói là trời trong nắng ấm.
Sinh mệnh lực của cỏ cây là dồi dào nhất. Dù cho lúc trước có bị cuồng phong thổi bay, bị mưa to xối xả, một khi được ánh mặt trời chiếu rọi thì cỏ cây vẫn có thể nhanh chóng khôi phục lại.
Ngày mùa thu núi rừng đầy cây phong đỏ, hiện ra một cỗ nhiệt tình cực kỳ tươi đẹp.
Dọc theo đường đi, xe ngựa lộc cộc. Lý cữu cữu nhìn trời quang mây tạnh, còn đặc biệt lượn quanh một vòng, đi dạo đê sông Quỳnh Châu.
Đến đê ngắm cảnh đương nhiên là không thể nào, nhưng đứng ở đồi núi nhỏ gần đó liếc mắt nhìn vẫn là có thể. Sau khi leo lên nửa canh giờ, Tống Sư Trúc dõi mắt trông về phía xa, còn có thể nhìn thấy trên đê đập có một hàng quân lính thủ sông, một đám dân phu đeo gùi chứa đá tảng, giống như ong thợ bận rộn, bò lên bò xuống trong vách núi vá đập.
“Ta thấy đê đập kia dày thêm như vậy, sau này sẽ không có việc gì.”
Bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng than thở, Tống Sư Trúc nhìn sang, liền thấy cữu cữu một mặt cảm khái, lập tức cảm thấy tiếng lòng hai người bọn họ vô cùng đồng điệu.
Lý cữu mẫu được đại nhi tử cao lớn của mình đỡ, cũng chậm rãi lên đỉnh núi, nhìn một chút, cũng cười nói: “Chỉ cần người của quan phủ tỉ mỉ một chút, chúng ta cũng có thể sống an tâm một chút.”
Tống Sư Trúc liên tục gật đầu, chính là như vậy, sau khi tránh nạn, Tống Sư Trúc đối với loại kỳ vọng mộc mạc này càng có cảm xúc. Chỉ cần không có thiên tai, cho dù ngẫu nhiên có chút chuyện phiền lòng, cuộc sống vẫn rất tốt.
Rốt cuộc nhìn thấy cửa thành Quỳnh Châu Phủ, Tống Sư Trúc tự nhiên sinh ra một cỗ hoài niệm. Bọn họ một đường ngắm phong cảnh nghỉ chân một chút, đi một chút dừng một chút, cũng không có thời gian xác định, Tống Sư Trúc cũng không có sai người đưa tin tức cho Phong Hằng.
Ở ngã ba đường, xe ngựa nhà bọn họ liền từ trong đội xe Lý gia phân ra.
Khó được thời tiết tốt, gió thu khô mát, mặt trời vàng rực chiếu trên đường, Tống Sư Trúc lại sinh ra chút ít nhớ nhà.
Con ngõ Mậu Lâm thoáng cái đã đến. Lúc trước khi vội vàng ra khỏi thành, trong ngõ một mảnh rối loạn, nhưng lần này xe ngựa vừa quẹo vào ngõ nhỏ, Tống Sư Trúc liền cảm giác ra vài phần yên tĩnh.
“Cửa thành náo nhiệt như vậy, ta còn tưởng rằng rất nhiều người đã trở về.” Vừa rồi ở cửa thành xếp hàng tiến vào, tiều phu, người bán hàng rong lớn giọng cách màn xe đều có thể chui đến bên tai, mà trong ngõ có mấy hộ vẫn ở lại, trước cửa cỏ dại rậm rạp, nhìn bộ dáng đã lâu không có xử lý.
Mặc dù chỉ ở Quỳnh Châu Phủ hai ba tháng, Loa Sư cũng có chút tình cảm khác với hàng xóm trong ngõ, không nhịn được nói: “Bọn họ sẽ không, không chuyển về chứ?”
Hàng xóm nơi này nói thật cũng không tệ lắm, trong nhà đều có người đọc sách, ngày thường giúp đỡ lẫn nhau, cũng không quá tính toán chi li.
Tống Sư Trúc lắc đầu tỏ vẻ không biết, trong lòng đột nhiên có chút nhấc lên. Loại lo lắng này thẳng đến trông thấy cửa lớn nhà mình sáng ngời sơn đỏ mới có chút biến mất.
Dọc theo đường đi, nhà bọn họ là sạch sẽ nhất!
Nhất định là bởi vì người trong nhà đều không có việc gì!
Tống Sư Trúc đột nhiên cao hứng, nhưng lại cảm thấy kỳ quái. Theo lý thuyết bánh xe lớn như vậy, bên trong hẳn là phải có người nghe thấy được, nhưng không có ai ra đón.
“Mấy người Tần ma ma sao không ở nhà trông coi?” Loa Sư cũng thầm nói.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Tống Sư Trúc xoay chuyển rất nhiều chuyện, xuống xe đẩy cửa lớn ra.
Trước khi bọn họ rời đi, tiểu viện trong nhà vẫn còn lộn xộn, nền đá xanh bị bùn đè lên, không khí vừa oi bức vừa ẩm ướt, khiến người ta bực bội không chịu nổi, không ngờ vừa về đến lại thay đổi rất lớn.
Trên dây dưa leo của nàng trồng, thế mà treo dưa leo nhỏ mới mọc!
Trên mặt đất trồng rau hai bên trái phải, đều là màu xanh lục khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Còn có trường án ngày thường nàng dùng để vẽ tranh thêu cho nữ quyến hàng xóm, cũng bày ra trong đình nghỉ mát, bên trên bút mực giấy nghiên đều đầy đủ, giống như lúc nàng còn ở nhà.