Phong Hằng vén màn giường lên, phủ thêm quần áo, cầm bức tranh nhỏ Tống Sư Trúc vẽ trước đó qua, chỉ vào một cảnh tượng trong đó c.h.ế.t đuối, nói: “Là chuyện này sao?”
Nhìn thấy Tống Sư Trúc lại lắc đầu, hắn liền thở dài một hơi, nghĩ nghĩ, lại đi tới bên án thư.
Tống Sư Trúc trong lòng thực sự bất an, Nàng nhớ lại cảm giác run rẩy vừa rồi khi nghe tiếng mưa bên ngoài, lúc ấy nàng như bị bóng đè, cả người không tỉnh táo, cho nên chuyện nghiêm trọng như vậy mới không đánh thức Phong Hằng ngay lập tức.
Nàng ở trên giường ngây người một lúc, ngẩng đầu nhìn Phong Hằng tựa hồ đang vẽ tranh, cũng rời giường đi qua, vừa vặn nhìn thấy Phong Hằng đang vẽ một bức địa đồ đơn giản.
“Đây là thứ ta nhìn thấy trong thư phòng của lão sư.” Dường như biết được suy nghĩ trong lòng nàng, Phong Hằng cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời. Bản đồ thuộc về quân sự cơ mật ở Đại Khánh triều, người không có địa vị nhất định tuyệt đối không tiếp xúc được. Ngay cả hắn cũng chỉ được nhìn qua hai lần.
Tống Sư Trúc gật đầu, Phong Hằng vừa vặn hạ xuống một bút cuối cùng, sau đó liền ngẩng đầu hỏi nàng: “Ngươi cảm thấy là con sông nào?”
Tống Sư Trúc không chút do dự chỉ ra một con sông chảy qua Quỳnh Châu phủ vừa vặn vây quanh bên ngoài phủ thành. Khác với huyện Phong Hoa ở đất liền, Quỳnh Châu phủ dựa vào núi, bên ngoài có núi Long Tuyền, bên trong có sông Quỳnh Châu, giao thông đường thủy hai hướng. Nhưng trực giác của Tống Sư Trúc cho rằng sẽ xảy ra chuyện, cũng chính là sông Quỳnh Châu này, nơi đặt Quỳnh Châu phủ vừa vặn ở khu vực giao điểm của ba con sông.
Nàng lo lắng nói: “Ta cảm thấy không ai tin tưởng ta.” Năm ngoái đê ở sông Quỳnh Châu mới được gia cố qua, nếu như lúc này có người đi ra nói đê sông Quỳnh Châu có vấn đề, đó chính là đang đánh mặt nha môn.
Phong Hằng lắc đầu: “Cho dù như thế, chúng ta cũng phải thử một chút.”
DTV
Chuyện này không phải chuyện của một nhà một hộ, đê sông Quỳnh Châu vỡ, toàn bộ phủ thành đều bị chìm trong hồng thủy.
Nhưng Phong Hằng cũng có chút khó giải quyết, y cũng không thể nói với người ngoài là thê tử của y dự cảm đê điều Quỳnh Châu sắp sụp đổ.
Bên ngoài nước mưa như trút, hai người yên lặng không nói gì. Tống Sư Trúc đột nhiên nảy sinh ý tưởng: “Nếu có thể lấy được bản vẽ công trình bờ đê sông Quỳnh Châu thì tốt rồi.”
Nếu lấy được bản đồ công trình, lại kết hợp một ít số liệu, cũng sẽ không lộ ra chuyện này vô cùng hoang đường. Lui một vạn bước mà nói, có chứng cứ thiết thực trong tay, lấy thân phận đệ tử Đại Nho của Phong Hằng hiện tại, muốn thuyết phục một số người trong thành, cũng có thể sẽ có người nghe.
Phong Hằng cũng nghĩ đến vấn đề này, việc này không nên chậm trễ, hắn đội mưa to chạy đến nhà lão sư.
Tống Sư Trúc ở nhà lại là một bụng suy nghĩ lung tung, nửa ngày mới ổn định lại tâm tình, nàng vô cùng may mắn nhà mình cùng Lý đại nho có quan hệ sâu xa, nếu không lấy địa vị nhân mạch của bọn họ, lúc này còn phải trơ mắt nhìn tai họa phát sinh.
Nàng rót cho mình một chén trà, cưỡng chế trái tim càng nhảy càng lợi hại của mình, lại đem ý nghĩ vừa rồi hai người thảo luận ra điểm lại một lần.
Phong Hằng nhất định là không lấy được bản vẽ công trình. Quỳnh Châu Phủ là một đại phủ, đường sông có bộ phận khác phụ trách, loại đồ vật như công trình này, hắn có thể nhìn một cái đều là bởi vì Lý gia mặt mũi lớn.
Tất cả đều che giấu Lý đại nho không thực tế, vừa rồi bọn họ nghĩ biện pháp, chính là lấy danh nghĩa của hắn, nói là cảm thấy gần đây mưa quá lớn, hắn đột nhiên nghĩ đến chuyện đê đập năm ngoái xây xong có thể phòng vệ được hồng thủy hay không, muốn mượn bản vẽ công trình nha môn xem xét.
Lý đại nho là một học giả thực tế, lúc trước bọn họ thảo luận về vấn đề chênh lệch toán học, chính là khi hắn ở kinh thành đốc kiến tháp hoàng gia linh quang xuất hiện. Nàng tin, chỉ cần Lý đại nho cảm thấy hứng thú với đề ứng dụng thực tế này, bên phía Phong Hằng sẽ không có vấn đề gì.
Vì để lấy lòng tin của hắn, Tống Sư Trúc thậm chí còn biên ra một đề toán công trình liên quan đến đê đập.
Đến chạng vạng tối hôm đó, khi Phong Hằng về đến nhà, cả người ướt đẫm, lạnh đến mức môi trắng bệch, một thân trường sam lúc vào nhà còn nhỏ nước. Tống Sư Trúc vội vàng tiến lên giúp hắn cởi xiêm y ướt đẫm, lại để hắn vào tịnh phòng đã chuẩn bị sẵn nước ấm, tiếp theo mới mở tờ giấy Tuyên Thành Phong Hằng vừa mới đặt vào trong n.g.ự.c nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bên mép giấy Tuyên Thành bị ướt một chút, nhưng vẫn có thể nhìn ra được bút họa vội vàng, dường như là Phong Hằng dựa vào trí nhớ vẽ ra, bên trên còn có một vài đánh dấu khác, Tống Sư Trúc vừa nhìn đã biết là bút tích của Lý đại nho.
Hắn còn thuận tay viết một vấn đề lên trên: “Nay có đê hạ rộng mười trượng, thượng rộng bốn trượng, cao ba thước, rộng ba mươi tám trượng bảy thước. Hỏi thể tích bao nhiêu?” Hỏi thể tích đê đập của nàng tính toán như thế nào.
Dù là hiện tại đầu đầy chữ Sầu, Tống Sư Trúc cũng cười ra tiếng.
Lúc này Phong Hằng đã mặc áo sạch đi ra, sau khi hắn uống một bát canh gừng, mới nói: “Lão sư cho rằng ngươi đang nói đùa với hắn, ta nghĩ, nếu muốn làm cho người ta tin tưởng, vẫn phải đích thân đi bờ sông nhìn xem.”
Hôm nay thủy cục bên kia tiếp đãi quan viên của bọn họ, vẫn nói đê sông Quỳnh Châu năm ngoái mới tu sửa, hoàn toàn có thể ngăn trở lũ lụt, ở trước mặt lão sư cũng năm lần bảy lượt nhấn mạnh đê đập là xây dựng dựa theo bản vẽ công trình, không có ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu.
Phong Hằng nhìn bộ dáng nói chắc như đinh đóng cột của hắn, cũng không cảm thấy hắn đang gạt người. Nhưng như vậy thì kỳ quái. Trải qua chuyện trên lớp cưỡi ngựa b.ắ.n cung lúc trước, Phong Hằng đối với năng lực của Tống Sư Trúc đều thập phần tin tưởng, nàng nói sẽ xảy ra chuyện, hắn sẽ tin nàng.
Tống Sư Trúc đi qua đi lại trong phòng, vội vàng nói: “Nếu Hồng thủy trăm năm không gặp thì sao?”
Đêm qua cảm giác của nàng quá xui xẻo, nửa tháng nay trời mưa lớn như vậy, phủ học cũng đã ngừng dạy học, hạ nhân đã nói với nàng mấy ngày nay không mua được thịt tươi và thức ăn tươi ở chợ. Tống Sư Trúc luôn cảm thấy có chuyện lớn bằng trời sắp xảy ra.
“Cho nên ta phải đi xem.” Phong Hằng bình tĩnh nói. Trước khi hắn trở về đã quyết định xong. Nếu đê điều Quỳnh Châu thật sự vỡ, tai họa vô tận, toàn bộ người trong phủ thành đều phải chịu khổ theo.
Hắn có thể mang theo cả nhà rời đi trước, nhưng phu tử, lão sư, đồng học cùng trường còn có cả nhà Lý cữu cữu đều ở trong thành, nếu hắn không có lý do tốt, tuyệt đối không thuyết phục được những người này mang theo người nhà di cư. Phong Hằng xin lỗi nhìn Tống Sư Trúc, may mắn Tống Sư Trúc cũng không nói ra lời phản đối.
Sáng sớm ngày thứ hai, trời lại có dấu hiệu trời quang mây tạnh. Mưa cũng dần nhỏ xuống.
Tống Sư Trạch đi theo Tống Sư Trúc ở chính đường đưa tiễn Phong Hằng, hắn đối với việc Phong tỷ phu ra cửa vào lúc này có chút kỳ quái, nhưng cũng không có hỏi ra miệng.
Tống Sư Trúc che miệng ngáp, hốc mắt xanh đen, nàng một đêm không ngủ, một mực vắt hết óc suy nghĩ có biện pháp nào có thể giúp được không. Đêm qua nàng nghĩ đến cái gì, liền viết lên trên giấy, viết một đống lớn, vừa rồi đã đem tinh hoa cả một đêm suy nghĩ của nàng sản xuất ra đều giao cho Phong Hằng.
Nhìn theo xe ngựa của Phong Hằng đi xa, Tống Sư Trúc nói với mình, hắn nên đi, thiên tai sẽ c.h.ế.t một mảng lớn, không thể trơ mắt nhìn chuyện xấu phát sinh lại không ngăn cản.
Từ sau khi Phong Hằng ra ngoài, Tống Sư Trúc liền bình tĩnh lại.
Mỗi ngày nàng vẽ một nét bút lên chính tự, ba lần thắp hương bái ông trời trước khi ngủ, sau đó cố gắng cảm nhận thêm các bàn tay vàng trước khi ngủ. Tống Sư Trúc biết bàn tay vàng của mình không quá linh nghiệm với chuyện của Phong Hằng, cũng chỉ có thể chăm chỉ bổ khuyết, tốn nhiều công hơn một chút.
Nàng tin chắc rằng, bất kỳ cố gắng nào cũng sẽ không uổng phí. Bàn tay vàng của nàng ta tràn đầy linh tính, sau khi tiếp nhận lời cầu nguyện thành kính của nàng, nhất định sẽ cân nhắc nghiêng về Phong Hằng một chút.
Nhưng Loa Sư theo nàng nhiều năm như vậy, lần này lại c.h.ế.t sống không cảm nhận được tâm ý của nàng, từ khi Phong Hằng ra ngoài vẫn dùng một loại ánh mắt lo lắng sầu lo nhìn nàng, sợ nàng ở nhà một mình sẽ sợ hãi.
Lúc trước ở trong huyện, Tống Sư Trúc cũng không phải chưa từng tách ra với Phong Hằng, tuy rằng lúc này hắn ra ngoài mưa to là có chút nguy hiểm, nhưng một đại nam nhân muốn làm ra chút sự nghiệp, thì không thể cứ ở nhà sợ nọ sợ kia được.
Tống Sư Trúc lúc đầu trong lòng như tơ vò, lúc này lại tự khuyên bảo mình vô cùng tốt, chỉ là thấy nha hoàn khẩn trương như vậy, sợ nàng suy nghĩ nhiều, đành phải lại đem bài tập toán học dự định dừng mấy ngày này ra làm tiếp.
Chuyện Phong Hằng ra ngoài không phải là bí mật gì, hàng xóm ngõ nhỏ đều biết. Mặc dù Tôn Tam Thông không có nhân phẩm về nữ sắc, nhưng làm người coi như cũng rõ ràng, sau khi biết hung thủ Văn hội là biểu đệ nhà cữu cữu của Tống sư Trúc, cũng không có bất mãn giận chó đánh mèo lên người Phong gia, ngược lại sau khi biết Phong gia hiện giờ chỉ có nữ quyến tiểu hài tử, liền ba không đến năm liền đuổi thê tử tới cửa nói chuyện với nàng.
Buổi chiều một ngày này, bên ngoài nước mưa như trút đánh vào trên cửa sổ đôm đốp. Sau giờ ngọ Tôn nương tử liền đến Phong gia, lúc này bị mưa ngăn trở không thể về nhà, liền ở lại Phong gia hai khắc đồng hồ.