Phúc Tinh Chiếu Thê Tử

Chương 104



Trong thư phòng của Lý Ngọc Ẩn, một góc của phòng sách đang bốc khói đàn hương.

Trong tay hắn cầm một quyển sách, tâm thần lại khó có được không ở trên sách.

Chuyện tốt trong nhà biểu muội hôm nay, hắn đương nhiên cũng biết. Đáng tiếc năm trước sau khi thổ lộ, hắn liền hạ một quyết tâm, tận lực tránh đồng thời xuất hiện trước mặt Phong Hằng và biểu muội. Vừa rồi nghe được phụ thân hắn đã trước một bước đi ra cửa, Lý Ngọc Ẩn cũng không có đuổi theo.

Vị phu quân có tiền đồ như thế, biểu muội hẳn là cao hứng. Lý Ngọc Ẩn không tự chủ được mà miêu tả biểu muội trong lòng, nàng cười rộ lên, trên mặt liền có hai lúm đồng tiền. Hai lúm đồng tiền hôm nay, hẳn là cũng sẽ một mực lõm xuống thật sâu.

... Một lúc lâu sau, Lý Ngọc Ẩn mới thu hồi tâm thần.

Lúc này gã sai vặt đột nhiên nói Lý Ngọc Nhiên tới. Lý Ngọc Ẩn hơi khựng lại, bởi vì chuyện lúc trước nên phụ thân hắn đối với Lý Ngọc Nhiên vô cùng chán nản, thứ đệ liền ở nhà yên lặng hơn một tháng, bây giờ chọn lúc này tới đây, Lý Ngọc cũng không biết vì sao, luôn cảm thấy hắn không có tâm tư gì tốt.

Lý Ngọc Nhiên đang đứng trong phòng thưởng thức bức họa trên tường, nghe thấy tiếng vang ngoài cửa, liền quay người âm dương quái khí nói: “Đại ca thật đúng là khó gặp.”

“Ngươi có chuyện gì?” Lý Ngọc Ẩn hỏi.

DTV

Lý Ngọc Nhiên vô thức mà thốt lên một câu: “Không có việc gì thì không thể tới tìm đại ca sao.” Nhìn đại ca nhà hắn nhíu chặt lông mày, Lý Ngọc Nhiên mới phản ứng lại, hôm nay không phải đến gây chuyện, ảo não một chút, lại nói. “Vừa rồi ta đi chỗ phụ thân, mới biết được trong nhà biểu tỷ phu có chuyện tốt phát sinh.”

Chuyện Phong Hằng sẽ được Đại Nho thu làm đồ đệ, cho dù ở trong Quỳnh Châu phủ cũng được coi là một tin tức lớn, ở Lý gia thì càng là như thế.

Vừa nghe được tin tức, thần sắc chủ tử chủ mẫu trên đường, từ trên xuống dưới đều sôi trào lên. Lý cữu cữu, cữu mẫu coi trọng Tống Sư Trúc, mọi người đều hài lòng, cũng nguyện ý nói vài lời dễ nghe, trong lúc nhất thời, cũng không để ý đến tâm tình thiếu gia đắc tội Đại Nho bị đuổi học này.

Nghe hắn nhắc tới chuyện này, lông mày Lý Ngọc Ẩn hơi nhíu lại.

Lý Ngọc Nhiên đột nhiên thay đổi biểu lộ, cười nói: “Không biết vì sao, ta vừa nhìn thấy Phong tỷ phu, liền nhớ tới hơn một năm trước đại ca say rượu ở trước mặt hắn…..”

Sau khi hắn ném ra câu nói kinh thiên động địa này, liền bày ra bộ dáng xem kịch vui, nhìn chằm chằm vào biểu lộ của Lý Ngọc Ẩn, không thể nhìn thấy hắn đang đại loạn, trong lòng còn có chút tiếc hận. Phụ thân hắn vẫn luôn coi đại ca hắn là chính nhân quân tử, nhưng không biết người đại ca quân tử này vẫn luôn mơ tưởng biểu muội, ngay cả biểu muội đính hôn cũng không đoạn mất phần tâm tư kia.

Nhưng như vậy cũng tốt.

Nếu đại ca hắn lập thân quá ngay thẳng, nửa đời sau hắn liền không cách nào xoay người.

Sau khi nghe Lý Ngọc Nhiên nói ra những lời này, Lý Ngọc Ẩn liền biết thứ đệ là lai giả bất thiện, mặt mày bình tĩnh nói: “Ta thấy ngươi ở nhà mơ hồ, ít mơ mộng hão huyền.”

Lý Ngọc Nhiên cười nhạo một tiếng: “Đại ca không muốn thừa nhận, ta cũng hiểu được cố kỵ của ngươi. Nữ tử thanh danh cao quý, chỉ cần có một chút tỳ vết, e là sư phụ Lý đại nho sẽ thay mặt đệ tử hưu biểu tỷ.”

Một ngày kia đến cuối cùng, phụ thân hắn không để ý đến thể diện của hắn, ở trước mặt biểu tỷ giống như bắt gà mang hắn đi. Lúc ấy trong lòng hắn mơ hồ có một cỗ cảm giác, phụ thân hắn có lẽ là muốn từ bỏ hắn.

Sau khi về đến nhà, quả nhiên như hắn suy nghĩ.

Hắn không cam lòng, nhưng có thể làm thế nào, phía dưới hắn còn có mấy thứ đệ. Hắn không thành công, còn có đệ đệ khác có thể chống đỡ.

Ý nghĩ của phụ thân hắn rõ ràng như thế, Lý Ngọc Nhiên vốn cho là mình có thể một mực quật cường đối kháng phụ thân hắn, lạnh tâm lạnh phế.

Nhưng người đại khái phải trải qua chuyện mới có thể hiểu được đạo lý. Hạ nhân trong phủ sau khi biết hắn bị phụ thân không thích, ngay cả ra ngoài ngồi xe ngựa, hắn cũng phải nhìn sắc mặt quản gia trong nhà. Lại có di nương sống dưới trướng đích thê, hiện giờ chi phí ăn uống cũng không bằng trước đây.

Lúc trước hắn đuổi theo đích huynh một đường khảo học, chưa từng có cảm thụ qua loại không như ý này.

Thời gian cứ như vậy khổ sở hơn một tháng, Lý Ngọc Nhiên rốt cuộc hiểu rõ, chỉ có đi học lại, hắn mới có đường sống.

Lý Ngọc Ẩn cũng mơ hồ nghe thấy lời nói mang theo uy h.i.ế.p của hắn, cũng nói ra: “Nếu như ngươi muốn cá c.h.ế.t lưới rách, có thể thử xem.”

“Ta đương nhiên sẽ không cá c.h.ế.t lưới rách.” Lý Ngọc Nhiên cười cười. Trên tay hắn cầm nhược điểm của đại ca hắn, sao hắn có thể làm như vậy.

Từng hưởng thụ những ngày tháng không bằng xưa, những kẻ kiêu ngạo lúc trước đều bị gõ đến không còn một mảnh. Chuyện đồng quy vu tận này hắn tuyệt đối sẽ không làm, hắn chỉ sẽ một mực tăng thêm thẻ đánh bạc, nếu như cái nhược điểm này của đại ca không đủ phân lượng, lại thêm Phong tỷ phu thì như thế nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngay lúc Lý Ngọc Nhiên động tà niệm, Tống Sư Trúc đang ở trong phòng Tống Sư Trạch thập phần bất đắc dĩ nhìn con mèo nhỏ say xỉn này. Ngay cả Phong Hằng chính chủ cũng không uống thành như vậy.

Bởi vì sắc trời quá muộn, nàng để ma ma ở lại trong phòng chiếu cố hắn uống rượu giải trà, lại nói lời cảm tạ với Tôn tú tài đang đỡ Tống Sư Trạch trở về.

Tôn Tam Thông cười nói: “Ta uống không nhiều bằng Phong huynh, hôm nay huynh ấy bị người ta rót rất nhiều rượu, đệ muội hãy chăm sóc huynh ấy thật tốt.” Nương ruột trong nhà mỗi ngày đều tới Phong gia một chuyến, Tôn Tam Thông đối với Tống Sư Trúc cũng không xa lạ gì.

Tống Sư Trúc cũng cười: “Vừa rồi lão thái thái nhà các ngươi phái người tới hỏi ta các ngươi giải tán chưa, Tôn đại ca cũng nhanh chóng trở về nghỉ ngơi.” Hôm nay trong nhiều hàng xóm tới cửa như vậy, Tống Sư Trúc có hảo cảm nhất còn phải kể tới mẫu tử của Tôn gia.

Tuy rằng đều là đang cảm thán Phong Hằng vận khí tốt, nhưng có một số người nói chuyện luôn mang theo một cỗ vị chua. Chỉ có Tôn lão thái thái vẫn trước sau như một mà chất phác. Cũng bởi vậy, Tống Sư Trúc cũng có chút hảo cảm với Tôn tú tài.

Nhưng... Nàng đột nhiên cảm thấy trước mắt bao phủ từng đợt ảo giác, trên người Tôn Tam Thông nở ra từng đóa hoa đào.

Chắc là nàng nhìn lầm rồi?

Tống Sư Trúc dụi dụi mắt, chờ sau khi trở lại trong phòng, nhìn Phong Hằng nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường, loại hoảng hốt này lại rõ ràng hơn một chút. Đã là đầu tháng năm, nàng thế mà cảm thấy trên người Phong Hằng có mùi hương hoa đào.

Phong Hằng thấy nàng tiến đến gần ngửi hắn như một chú chó nhỏ, liền mở mắt cười nói: “Hôm nay thật đúng là muốn cảm tạ cữu cữu tới trước chống đỡ.”

Lý cữu cữu quả thực nhiệt tình, Phong Hằng trong lúc nhất thời cũng không nghĩ tới tin tức của những người kia nhanh như vậy. Hắn còn chưa về đến nhà, đã có nhiều người tới cửa như vậy. Vừa rồi những người đó bắt hắn lăn qua lộn lại hỏi hắn làm sao nhận được vài phần hảo cảm của Lý đại nho. Loại vấn đề này, nếu thật sự trả lời, chính là ngu xuẩn.

Bởi vì quả thật đã uống quá nhiều rượu, Phong Hằng nhìn da thịt trơn bóng trắng noãn dưới cổ áo nàng, ánh mắt sâu hơn một chút, đột nhiên vươn tay nhẹ nhàng vuốt mặt nàng, ám chỉ hết sức rõ ràng.

Không ngờ Tống Sư Trúc lại lập tức né tránh, còn một mực cúi đầu không nói.

Hắn dừng một chút, còn tưởng rằng Tống Sư Trúc ghét bỏ mùi rượu trên người hắn, liền kiên trì nói: “Ta đi tắm rửa.”

Trong lòng Tống Sư Trúc lại đang nghĩ một chuyện khác.

Nàng cảm thấy trên người mình cũng bị lây nhiễm ấn ký màu đào.

Đây thật đúng là...

Tống Sư Trúc lần đầu tiên phát sinh chuyện như vậy.

Đêm đó nàng đã mơ một giấc mộng tràn đầy hoa đào, trong mơ, Phong Hằng thế mà lại dính dáng tới một cô nương hoa đào, nàng tức giận đến cách ngày vừa mở mắt, nhìn thấy cánh tay hắn vắt ngang ở trên người nàng, liền tức giận không chỗ phát tiết, bắt lại hung hăng cắn một cái.

Phong Hằng ngủ một giấc vô cùng ngon lành, nhưng sớm dậy đã bị tập kích, nhìn hai hàng dấu răng mới ra lò trên cánh tay, trong lòng hắn thật sự là không biết nên khóc hay nên cười. Nghe Tống Sư Trúc hỏi hôm qua hắn uống rượu ở đâu, cũng không có nói láo, một năm một mười nói ra.

Có lẽ là thái độ thành thật khai báo lấy lòng thê tử, nàng thở phào một hơi, vẫn mang theo chút thương tâm, rầu rĩ nói: “Ta mơ một giấc mộng...”

Phong Hằng lần đầu tiên thấy nàng ở trước mặt hắn ta lộ ra vẻ mặt thương cảm như vậy, tiến đến dỗ dành nàng, nhưng không biết có phải thê tử quá khó chịu hay không, chỉ thấy nàng ta mang theo vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác, lại nói ra hết những giấc mơ kia ở trước mặt hắn.

Phong Hằng nhìn Tống Sư Trúc ở trước mặt hắn không giữ lại chút nào kể chi tiết trong mộng, tâm tình hết sức thần kỳ.

Có thể khiến Tống Sư Trúc tín nhiệm như vậy, nha hoàn bên cạnh nàng tính là một, hiện tại trong nhà này hắn là người thứ hai.

Phong Hằng đột nhiên có loại đãi ngộ thăng cấp kỳ lạ. Nhưng hắn nhìn thê tử thần sắc rõ ràng buồn bực, cũng không biểu lộ ra cao hứng của mình, mà là cẩn thận phân tích chi tiết trong mộng với nàng.

“Ngươi nói Tôn huynh cùng ta dính đến cô nương khác, chọc phải vận hoa đào?”

Chắc chắn là không.

Về điểm này, Phong Hằng đối với mình thập phần có lòng tin. Nam nhân nếu mình không muốn thành sự, mười cô nương cũng không ép buộc được.

Trừ phi hắn bị người hãm hại.