Phong Hằng nói: “Lý đại nho mới ra 《 Sổ Thư Thập Bát Chương》, nhưng thê tử hiểu sâu hơn ta.”
Trong chuyện này, Phong Hằng thật sự cảm thán, y cũng coi như là người học ít hiểu nhiều về sách nhưng nhìn nội dung cao thâm như thuật học Chính Kháp, Tam Tà Cầu Tích trong sách toán học, vẫn phải được Lý đại nho giảng giải mới có thể hiểu được đôi chút. Nhưng Tống Sư Trúc vừa nhìn liền hiểu, còn có thể cùng hắn thảo luận trình tự tính toán và cách giải.
Bởi vì mỗi ba ngày đều phải đi Lý gia một lần, năng lực toán học của Phong Hằng dần dần tăng lên, cũng khiến ánh mắt Lý đại nho gần đây nhìn hắn càng ngày càng khác. Phong Hằng biết rõ mình dính ánh sáng của thê tử, sau hai lần bị hiểu lầm, hắn ta cũng nói rõ ràng với Lý đại nho.
Sau đó, tuy Lý đại nho không nói thêm gì, nhưng đối với hắn cũng càng ngày càng tốt.
Một ngày này, sau khi Phong Hằng về nhà, nhìn thê tử đang đứng xem xét quả dưa chuột nhỏ tươi mới phía trên, lên tiếng nói: “Lý đại nho muốn gặp ngươi một lần.”
Tống Sư Trúc: “..." Thật sự là quá đột ngột.
Nàng kéo một quả dưa chuột nhỏ xuống, nghĩ nghĩ, nói: “Có phải ngươi đưa đề mục mà ta viết cho hắn xem hay không?” Ngoại trừ cái này, Tống Sư Trúc liền không nghĩ ra lý do khác.
Gần đây đang là mùa hái dưa leo, Tống Sư Trúc ngoại trừ mỗi ngày hái dưa tưới nước ra thì không làm gì cả, ngay cả Lý gia cũng ít đi. Lý đại nho sẽ không vì nàng đắc tội Tam thiếu phu nhân nhà bọn họ mà truy sát tới cửa, ngoại trừ nguyên nhân Phong Hằng giúp nàng nổi bật ra, Tống Sư Trúc không nghĩ tới cái khác.
Phong Hằng cười: “Ngài hôm nay hỏi ta, nói có phải ngươi sợ hãi làm tổn thương mặt mũi của ta, mới không muốn nổi danh ở trước mặt hắn hay không.”
... Suy nghĩ nhiều quá đi.
“... Ngươi nói với Lý đại nho, thi thoảng ta sẽ lóe lên linh quang, bây giờ linh quang lóe lên không nhiều như vậy, cũng không tiện khoe khoang trước mặt hắn.” Tống Sư Trúc suy nghĩ một chút, cự tuyệt nói.
Cho dù nàng muốn nổi bật một chút, cũng không phải trong toán học.
Tống Sư Trúc cũng chính là nhờ kinh nghiệm tiền kiếp mới có thể chỉ điểm giang sơn trước mặt Phong Hằng.
Nhưng một sinh viên khoa văn lâu năm thiếu luyện tập, đến trước mặt một học giả cổ đại vờ nói chuyện lý giải toán học, Tống Sư Trúc vừa nghĩ đến chuyện này, đều cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Chỉ có thể nói đời trước huấn luyện ra năng lực có ưu thế, cho dù qua hai đời, nàng vẫn là một tay giải phương trình và cừ khôi.
Sau khi nghe được Tống Sư Trúc cự tuyệt, Phong Hằng cũng không nói thêm gì, chính là từ sau ngày hôm đó, nàng nhận được thiếp mời của Lý Nhị cô nương liền đột nhiên nhiều hơn.
Lý Nhị cô nương là một đại mỹ nhân, đại mỹ nhân mời, Tống Sư Trúc cũng không muốn cự tuyệt. Trữ thị không ưa nàng, nhưng những người khác trong Lý gia đều không tệ với nàng.
Cho dù là có thể từ chối một vị đại phật như Lý đại nho, nàng cũng không thể từ chối yêu cầu của Lý nhị cô nương.
Tuy nói như vậy có chút ý tứ thiếp vàng lên mặt, nhưng Tống Sư Trúc cảm thấy, nhất định là Lý đại nho khen nàng trước mặt điệt nữ.
Gần đây Tằng tôn nữ liên tiếp hạ thiếp mời Tống Sư Trúc qua cửa, Lý lão thái thái cũng sẽ không thể không biết động tĩnh gần đây của nhi tử.
DTV
Người đã lớn tuổi, trí nhớ cũng không tốt, Lý lão thái thái suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng nhớ tới chuyện năm đó Phùng thị nhất tộc phát sinh. Sau khi suy nghĩ rõ ràng, nàng ta gọi tôn phụ tới. Đáng tiếc trong lòng Trữ thị trước tiên đã có thành kiến, cho dù biết rõ Tống gia có nguyên nhân khác mới đối đãi với một phụ nhân như thế, nhưng đối với Tống Sư Trúc cũng không có bao nhiêu thân thiện.
Lý lão thái thái nhìn tôn phụ già như thế nào cũng không thông suốt, thật sự là muốn cạy mở đầu của nàng ta.
Bây giờ nhìn thấy nhi tử vui vẻ rõ ràng trước mặt nàng, nàng càng cảm thấy tằng tôn tử còn ở nơi khác sắp bị thê tử hố.
Lý lão thái thái cười nói với nhi tử: “Ngươi chưa từng coi trọng người khác như vậy.”
Lý đại nho khẽ gật đầu, lại lắc đầu nói: “Chỉ đáng tiếc là một cô nương.”
Phong Hằng ở trước mặt Tống Sư Trúc tuy chỉ nhắc tới chuyện Lý đại nho muốn gặp nàng một lần, nhưng sau lưng thầy trò quen thuộc ngày càng hiểu rõ ngộ tính toán của Tống Sư Trúc lại đều có một nhận thức chung.
Chính vì đã nhìn ra Tống Sư Trúc không có hứng thú ở chỗ này, nên Lý đại nho mới không cưỡng cầu nhiều.
“Phong tú tài như thế nào, lúc trước không phải ngươi vô cùng coi trọng hắn sao?” Lý lão thái thái nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Lòng dạ rộng rãi, phẩm hạnh rất tốt, học thức vững chắc.” Lý đại nho không hề do dự nói.
Lý lão thái thái nghe nhi tử nói xong liền nở nụ cười. Nhưng nàng cũng có thể hiểu được ba đánh giá này.
Bình thường nam tử nhìn thấy thê tử có tài hoa như vậy, chỉ biết muốn giấu nàng ở trong khuê phòng, hoặc là coi thường, hoặc là làm đá đặt chân giúp hắn cố gắng phấn đấu, nhưng Phong tú tài ở trước mặt nhi tử nàng, lại không chút do dự nói ra tài của thê tử.
Chỉ là...
Nàng nghe thấy nhi tử lắc đầu, “Nếu chỉ luận toán học, lực lĩnh ngộ của hắn đúng là ở trên người khác, đáng tiếc so với Phong nương tử vẫn kém một bậc.”
Thấy Phong Hằng mang đề mục tới, ngoại trừ Lý đại nho thay nương tử hắn may mắn nàng có một vị hôn phu như Phong Hằng, cũng thật sự tiếc hận Tống Sư Trúc không phải là nam tử.
Thấy nhi tử xem trọng đôi phu phụ nhỏ này như vậy, Lý lão thái thái đột nhiên có ý tưởng: “Không phải ngươi còn chưa có đệ tử sao, ngươi đã đánh giá Phong tú tài cao như vậy, không bằng thu hắn vào môn hạ, hảo hảo dạy dỗ.”
Nhi tử xoi mói yêu cầu nhận đệ tử, bây giờ đã sắp đến năm thiên mệnh, cũng không có bất kỳ đệ tử nào vừa ý. Mấy năm trước bởi vì còn trẻ, Lý lão thái thái vẫn luôn nhìn hắn mắt cao hơn đỉnh đầu giày vò. Nhưng Lý Vọng Tông bây giờ đã bốn mươi sáu tuổi rồi, nếu không thu một cái đồ đệ, không chừng ngày nào đó y bát truyền không nổi nữa.
Nghĩ đến những thứ này, Lý lão thái thái cũng có chút cảm thán vận khí của đôi phu phụ Phong Hằng này.
Thật sự là thiên thời, địa lợi, nhân hòa a.
Trong tộc nhân Lý thị đâu chỉ có trăm ngàn người muốn trở thành đệ tử của Lý Vọng Tông, có một số người dính cái tên họ Lý dán thẳng lên người hắn, nhưng Lý Vọng Tông trời sinh tính cao ngạo, chưa bao giờ ngó ngàng đến đồ đệ ngu dốt, đến nay trong môn phái cũng không có truyền nhân.
Phong Hằng thứ nhất là đúng lúc đến khi Lý Vọng Tông thất vọng hồi hương tĩnh dưỡng, thứ hai lại có ân cứu mạng đại tôn tử của nàng trước, vừa vặn ngộ tính Toán học của Phong nương tử cũng vượt quá tưởng tượng.
Ba thứ cộng lại, Lý lão thái thái vừa đưa ra đề nghị này, liền biết nhi tử nhất định sẽ động tâm.
Quả nhiên, Lý đại nho suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Đây là đồng ý.
Ngày đó Phong Hằng nghỉ tuần, Tống Sư Trúc và hắn vừa vặn cùng nhau đến Lý gia.
Khi biết tin tức Lý đại nho muốn thu Phong Hằng làm đồ đệ, Tống Sư Trúc đang ở trong khuê phòng của Lý Nhị cô nương. Khuê danh Lý Nhị cô nương là Lý Tùy Ngọc, vừa nghe được tin tức truyền đến, liền vui vẻ mặt mày hớn hở.
Lúc ấy trước mặt hai người đang bày một quyển 《 Sổ Thư Thập Bát Chương》của Lý đại nho, hai người chỉ tranh luận về một vấn đề chênh lệch số liệu, thiếu chút nữa thì tẩu hỏa.
Để Tống Sư Trúc nói, Lý đại nho thật sự không thẹn với tên tuổi của mình, bản 《 Sổ Thư Thập Bát Chương》trước mắt này, rất nhiều suy nghĩ ở thời đại này cũng là trước nay chưa từng nghe thấy.
Đáng tiếc nàng sợ người khác biết công thức của mình, Lý đại nho chỉ biết công thức này, còn Lý đại nho muốn nghe nàng nói quá trình suy luận công thức như thế nào.
Các nhà số học cổ kim trung ngoại dùng mấy ngàn năm tích lũy mới có thể thu được đáp án chính xác, Tống Sư Trúc nếu có thể dăm ba câu liền nói rõ ràng, không phải rõ ràng nói cho người bên ngoài nàng có vấn đề sao.
Cũng vì vậy, ngày hôm đó nàng không hề do dự từ chối lời mời của Lý đại nho, nhưng trước mặt tôn nữ của Lý đại nho, nàng không có gì cố kỵ.
Lý Tùy Ngọc tinh thông cầm kỳ thi họa mọi thứ, chính là ở toán học là một cái đầu gỗ, thời điểm nói không lại nàng, hai má đều phồng lên. Bất quá tính tình nàng đơn thuần, nghe được tin tức phía trước truyền đến, cũng lập tức chuyển giận thành vui, mặt mày cong cong nói: “Tống tỷ tỷ, nhà các tỷ có chuyện tốt!”
Lúc trước Lý Tùy Ngọc đã đoán tổ phụ cần bao lâu mới có thể đưa ra quyết định này, không nghĩ tới chỉ mới hai ngày đã quyết định xong. Thật đúng là... Nàng ngẩng đầu nhìn Tống Sư Trúc trước mắt một chút, hài lòng gật đầu.
Lúc trước nàng gọi Tống Sư Trúc là Phong nương tử, đã hợp với nàng. Bây giờ tiến hóa thành Tống tỷ tỷ, lại càng như thế. Trong phủ thành, rất nhiều cô nương ở chung với nàng, dù dáng vẻ đoan chính, cũng luôn lộ ra một cỗ mất tự nhiên, nào có ai như Tống Sư Trúc, luận học với nàng không chút khách khí, nửa điểm cũng sẽ không nhường nhịn.
Tống Sư Trúc: “……”
Nếu như biết suy nghĩ của Lý Tùy Ngọc, nàng nhất định sẽ nói cho nàng biết, nàng thật sự không làm được chuyện chỉ hươu bảo ngựa.
Nhất thời nghe được tin tức này, Tống Sư Trúc thật sự có chút cả kinh nói không ra lời.
Nàng không tự chủ được liếc mắt nhìn Lý Tùy Ngọc một cái, cô nương xinh đẹp trước mắt đột nhiên đưa tay nhéo nhéo mặt của nàng, trêu ghẹo: “Ta thấy Tống tỷ tỷ còn chưa kịp phản ứng, để ta giúp Tống tỷ tỷ một tay.”