Nhân viên phục vụ đến châm nước, hương bạc hà phảng phất trong không khí.
Tiêu Viễn liếc nhìn tôi một cái, nói khẽ:
“Đổi loại khác.”
Người phục vụ gật đầu, vội xuống đổi trà.
Tôi chỉ im lặng nhìn động tác của người pha trà, giống như chẳng nghe thấy gì.
Bỗng Tiêu lão gia lên tiếng giữa không gian yên tĩnh:
“Bao giờ thì lo chuyện hôn sự của Tiêu Viễn với con bé Hứa Tri Ý đi?”
Tiếng cười nói đang rộn rã bỗng im bặt.
Tiêu Viễn vẫn giữ nguyên nụ cười, giọng nhẹ như nước:
“Tri Ý còn trẻ, sự nghiệp của cả hai đang giai đoạn phát triển, không cần vội.”
Những lời thoái thác y như năm nào.
Năm này qua năm khác, suốt gần năm năm trời, anh luôn lấy lý do ấy để tránh né.
Ai cũng hiểu anh chưa từng muốn cưới tôi.
Tất cả chỉ là tự nguyện một phía của tôi.
Giữa chừng, tôi đứng dậy rời phòng trà, lên tầng hai. Trên ban công, Tiêu Viễn đang nói chuyện với Tiêu Khởi Sơn ba anh. Không đúng hơn là đang tranh cãi.
Tôi không có thói quen nghe lén, định quay đi, thì giọng của ông Tiêu Khởi Sơn vang lên, đầy tức giận:
“Không kết hôn thì thôi, nhưng con định cứ vậy làm lỡ cả tuổi xuân của con bé người ta sao?”
Kế đó là giọng Tiêu Viễn, uể oải và dửng dưng:
“Hai nhà chỉ nói chơi chuyện hôn ước thôi mà, có gì đáng để kết? Nếu ba muốn cưới đến vậy hay là ba đi cưới giúp con đi?”
Tôi đứng đó lặng người trong vài giây, rồi quay lưng, bước xuống cầu thang mà không một tiếng động.
Hai mươi phút sau, Tiêu Viễn nhắn tin gọi tôi đến phòng làm việc.
Trong phòng thoang thoảng hương trà.
Anh đang cúi đầu xoay chuỗi tràng hạt trên tay.
Thấy tôi bước vào, anh hỏi:
“Vừa nãy em có ở ngoài đó sao?”
Tôi không trả lời.
Ánh mắt tôi dừng lại ở chiếc đàn violin treo trên tường sau lưng anh.
“Anh có thể kéo cho em nghe một bản được không?” – tôi hỏi.
Anh thoáng ngẩn người, rồi khẽ cười, giọng điệu lại trở về kiểu hời hợt quen thuộc:
“Cái đó à? Anh không biết chơi, mua chỉ để… trưng cho đẹp thôi.”
Anh rút trong tập hồ sơ ra một tấm vé, đặt ngón tay lên bàn, đẩy nhẹ về phía tôi:
“Tri Ý, từ giờ đừng gửi vé cho anh nữa.”
Giọng anh dịu dàng, vẫn như trước:
“Anh không thích đến những nơi ồn ào.”
Tôi mỉm cười,
“Được thôi.”
Tấm vé bị trả lại nằm trong lòng bàn tay tôi, bị tôi vo nhẹ lại, cảm giác giống hệt tình yêu tôi giữ suốt bao năm bị vò nát, không cách nào phẳng lại được.
Tôi thầm nghĩ, viết ngần ấy tình ca buồn nên ngưng lại rồi, có lẽ đã đến lúc nên đổi sang một điệu nhạc khác rồi.
Một tuần sau, tour diễn đầu tiên tại Lê Thành của tôi chính thức mở màn.
Đêm kết thúc, chị Lý âm thầm đăng ký tài khoản “Studio Hứa Tri Ý” trên mạng xã hội.
Động thái nhẹ nhàng, không thông báo rầm rộ, nhưng vì theo dõi tôi quá đông nên chỉ trong ba tiếng, từ khóa “Hứa Tri Ý – Hạo Hải” đã leo lên top hot search.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tôi không muốn tiếp tục làm con ngốc ở Hạo Hải. Tôi vui vẻ bỏ tiền đền hợp đồng, chỉ để đi khỏi đây.”
Tạ Khôn run rẩy hỏi lại:
“Tri Ý, có phải vì chuyện lần trước của Thẩm Tâm Nhụy nên em mới không hài lòng? Mình có thể ngồi xuống nói chuyện tử tế được không?”
“Muộn rồi.” – tôi nhấc điện thoại, nhìn màn hình:
“À, mà có cái hot search khác cũng vừa lên đấy, anh xem thử đi.”
Bộ phận truyền thông bên cạnh vội đưa điện thoại cho ông ta xem:
Trên đó, một chữ “BÙNG” đỏ rực:
“Hứa Tri Ý đăng bài tuyên bố rút khỏi chương trình 《Tôi Chọn Em》.”
Tạ Khôn choáng váng:
“Tại sao em lại rút lui?”
“Ồ.” – tôi thản nhiên đáp:
“Vì tôi ghét Thẩm Tâm Nhụy.”
“Tri Ý… tổ tông của tôi ơi,” – ông ta gần như van nài:
“Em đâu phải người bốc đồng như vậy!”
“Tôi vẫn luôn như thế.” – tôi bật cười khẽ, giọng nhẹ tênh nhưng đầy chua xót:
“Có lẽ trước đây tôi quá yêu Tiêu Viễn, nên cái gì cũng chịu đựng được, khiến anh lầm tưởng tôi là người hiền lành, dễ dỗ. Nhưng anh biết không, một khi đã làm người chịu thiệt quá lâu, người đó sẽ khiến cả thế giới nghĩ rằng họ sinh ra là để bị lợi dụng.”
Tôi cười, giọng có chút trào phúng:
“Nhưng thật ra, tôi rất khó chịu đấy. Rồi sau này, anh sẽ được thấy.”
Tạ Khôn choáng váng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Giờ tôi đã thấy rồi đấy, còn muốn thấy gì nữa!
“Tri Ý, mình nói chuyện đàng hoàng đi. Tiêu tổng đang công tác ở cảng Hương, chiều nay về. Em đến công ty, chúng ta ngồi lại bàn bạc, được không?”
Tôi bật cười giọng điệu của anh ta, lý do ấy, quen thuộc đến mức buồn nôn.
Mỗi lần như vậy, họ đều lấy Tiêu Viễn ra để ép tôi nhượng bộ.
Vì trước đây, chiêu này chưa từng thất bại.
Cảm giác chán ghét lại dâng lên, nhưng giọng tôi vẫn nhẹ bẫng, nghe như chẳng hề bận tâm:
“Được thôi, tôi sẽ đến.”
Tôi cố tình đến trễ. Trễ bốn mươi phút. Khi bước vào, cả phòng họp đã ngồi chờ. Tiêu Viễn ngồi ở ghế chủ tọa, hiếm hoi thay áo sơ mi và khoác vest màu ghi nhạt.
Trông thật đẹp.
Tôi thầm nghĩ người có dáng dấp như anh, đáng ra nên luôn mặc vest mới phải.
Tạ Khôn vội đứng dậy, định kéo ghế cho tôi ngồi cạnh Tiêu Viễn, nhưng tôi chỉ khẽ giơ tay, rồi đi thẳng đến ngồi ở gần cửa ra vào nhất.