Con đường này, dù mang tai tiếng bao nhiêu, ta cũng sẽ đi cho bằng được.
Thẩm Diễn Tỉ kinh ngạc nhìn họ:
“Không thể nào, các người hẳn bị nàng mê hoặc, các người đều là những kẻ hèn nhát!”
Ta đứng dậy, kiên quyết nói:
“Ngươi loại người như ngươi còn dám mơ quản lý quốc gia, sao ta không được? Tướng sĩ sau lưng ta dùng gươm đ.a.o chinh chiến bốn phương, ta vì sao không dùng trí tuệ để an dân ổn quốc?”
“Họ dùng võ lực mở mang bờ cõi, ta vì sao không dùng nhân đức để an ủi muôn dân. Ta sẽ cho thế gian biết, long bào của ta cũng có thể ôm được muôn dặm sơn hà. Đôi tay ta, cũng có thể gánh vác sinh kế muôn dân.”
“Ta không cầu hơn ai, chỉ cầu không hổ thẹn với lòng mình. Ta không chỉ sẽ làm những việc nam nhân có thể làm, mà sẽ làm tốt hơn họ.”
Thẩm Diễn Tỉ chế nhạo: “Ha ha ha, ngươi điên rồi, Thẩm Thục Đồng, ngươi thật là một kẻ điên rồ đến cùng cực!”
Tống Uyển Chi thấy Phó Kinh Niên thì mất bình tĩnh, gào như phát điên:
“Thẩm Thục Đồng, nếu không muốn phụ hoàng ngươi c.h.ế.t thì lập tức tự vẫn!”
“A Niệm, lần này, cuối cùng ta cũng cứu được nàng rồi.”
Ta trơ mắt nhìn hắn ngã xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta ôm lấy hắn, đau đớn đến không nói nên lời.
Tại sao… rõ ràng ta đã thay đổi tất cả, mà Phó Kinh Niên vẫn phải c.h.ế.t?
Hắn nắm c.h.ặ.t tay ta, khẽ mỉm cười nói:
“Ta mơ một giấc mộng, trong mộng nàng c.h.ế.t rồi. Ta tìm thấy nàng nơi bãi tha ma, thay nàng báo thù. Ta chịu hình roi mà c.h.ế.t. Trước khi c.h.ế.t, ta và nàng hẹn rằng, kiếp sau không gặp lại.”
Nói đến đây, mắt hắn ươn ướt, giọng run rẩy:
“Nhưng A Niệm, ta không nỡ rời nàng. Ta có thể… thất hứa một lần được không? Để kiếp sau… ta lại tìm thấy nàng?”
Ta khóc gật đầu, nhưng không thể phát ra âm thanh.
“Chúng ta ngoéo tay… nàng… không được… lừa ta.”
“Được… được, chúng ta… ngoéo tay…”
Ta móc ngón út với hắn, ngay khi hai đầu ngón sắp chạm nhau, tay hắn lại buông thõng xuống.
Ta lại thấy cảnh tượng trong mộng…
Phó Kinh Niên quỳ trước mộ ta, thề rằng sẽ thay ta gánh chịu mọi tội nghiệt.
Sống không được vui, c.h.ế.t không được yên, đời đời kiếp kiếp, không được kết cục tốt đẹp!
40
Ta đến lãnh cung, ép Thẩm Diễn Tỉ uống chén rượu độc.
Chỉ cần hắn còn sống, ngai vàng này của ta sẽ chẳng bao giờ yên ổn.
Quần thần không muốn ta sống, vậy ta sẽ sống cho thật tốt.
Bọn họ không muốn làm quan, còn nhiều người khác nguyện ý làm.
Ta dùng mười năm, nâng đỡ hiền tài, bất luận nam hay nữ, hễ có năng lực, đều được phong quan ban tước.
Còn những kẻ chiếm ghế mà không làm việc, ta ép họ từ quan về quê.
Hoặc là làm cho tốt hoặc là cút đi.
Trẫm không nuông chiều bọn họ.
Tề Quang Tông vẫn là “phu quân” của trẫm.
Nàng thay ta tuyển chọn nữ quan, dìu dắt người mới, đấu khẩu với bách quan, ngăn chặn vô số vụ ám sát.
Ta và nàng cùng nhau chống đỡ, cùng trị thiên hạ, nắm tay đi suốt ba mươi năm.
Lạc Phong trở thành đại tướng quân, cả đời không thành thân.