Phu Quân Trà Xanh

Chương 9



Chỉ là khi đó, nàng ta có Tô Thừa Vận chống lưng, lại đang được Tiêu Duẫn sủng ái, vẻ mặt đầy đắc ý.

 

Hoàn toàn không giống bộ dạng điên dại bây giờ.

 

Ta nhíu mày, lắc đầu: “Chậc, thật đáng thương.”

 

Có lẽ nàng ta thà rằng bị ta chế nhạo, cũng không muốn nghe thấy hai chữ “đáng thương” này từ trong miệng ta, thế nên nàng ta đột nhiên giống như phát điên, nhào về phía ta, muốn bóp cổ ta.

 

Nhưng đúng vào lúc ấy, cánh cửa buồng giam phía sau lưng ta bất ngờ bị người ta dùng chân đá tung ra.

 

“Ngươi còn muốn làm loạn đến khi nào?”

 

Nghe thấy giọng nói của Tiêu Duẫn, Tô Oánh lập tức như bị sét đánh trúng, sững người tại chỗ, hoàn toàn cứng đờ.

 

19

 

Tiêu Duẫn mang theo rượu độc và lục trắng đến, ta cũng không hề ngạc nhiên chút nào.

 

Thể diện của hoàng gia từ trước đến nay vốn không thể bị xâm phạm.

 

Tô Oánh tư thông với người khác, lại còn bày mưu quyến rũ Hoàng tử, thành công gả vào hoàng thất, chẳng khác nào bôi một vết nhơ lớn lên mặt hoàng gia.

 

Tiêu Duẫn xưa nay vốn là như vậy, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nhưng cũng không bao giờ giữ lại kẻ vô dụng bên cạnh.

 

Tô gia đã sụp đổ, Tô Oánh tất nhiên cũng không có đường sống.

 

Đây là lần đầu tiên ta gặp lại hắn ta kể từ khi trọng sinh.

 

So với kiếp trước, dung mạo hắn ta không có gì thay đổi.

 

Vẫn là gương mặt khiến người ta nhìn thôi cũng không nhịn được mà muốn đánh cho một trận.

 

Nhìn thấy ta, ánh mắt hắn ta thoáng vụt qua một tia cảm xúc không rõ, sau đó lập tức trở lại vẻ lạnh lùng, ánh mắt rơi xuống người Tô Oánh.

 

Tô Oánh tuy ngu ngốc nhưng cũng không đến mức nhìn thấy rượu độc và lụa trắng mà vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Đối mặt với cái chết, nàng ta cuối cùng cũng biết sợ hãi, liên tục cầu xin tha mạng.

 

Cho đến khi ta rời khỏi Tông Nhân Phủ, vẫn còn có thể nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết của nàng ta.

 

Tiêu Duẫn đuổi theo ta ra ngoài, phía sau vẫn vọng đến tiếng chửi rủa của Tô Oánh.

 

Thúy Bình hiếm khi cảm thán một câu: “Gieo gió gặt bão.”

 

Lời còn chưa dứt, ta đã nghe thấy giọng của Tiêu Duẫn.

 

“Đợi đã.”

 

Ta không muốn dừng lại nhưng đáng tiếc bước chân của hắn ta quá nhanh, chỉ vài ba bước đã đã vượt lên trước mặt, chặn đường ta.

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Mặc dù ta không kiên nhẫn nhưng hiện tại chưa phải lúc trở mặt với hắn ta.

 

Vì thế, ta chỉ có thể khẽ nhếch môi với hắn ta.

 

“Không biết Hoài Vương điện hạ có chuyện gì?”

 

Tiêu Duẫn không nói gì, chỉ yên lặng nhìn ta, cảm xúc trong đôi mắt không rõ ràng.

 

Hồi lâu sau, mới nghe hắn ta cất tiếng hỏi: “Tô Giáng, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?”

 

Câu hỏi này của hắn quá đột ngột, khiến ta hơi ngạc nhiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Sao Hoài Vương điện hạ lại nói vậy?”

 

Ánh mắt Tiêu Duẫn vẫn dừng lại ở trên người ta.

 

“Chỉ là cảm thấy ngươi rất quen mắt mà thôi.”

 

Ta thực sự không muốn đứng giữa đường lớn nói chuyện với hắn ta, liền lùi về phía sau một bước kéo giãn khoảng cách.

 

“Trong kinh thành có nhiều yến hội, từng gặp mặt nhau một hai lần cũng không có gì lạ. Còn nữa, để giữ đúng cấp bậc lễ nghĩa, xin Hoài Vương điện hạ nên gọi ta một tiếng Vũ Vương phi hoặc là đệ muội.”

 

Nói xong câu này, ta không nhìn phản ứng của hắn ta, xoay người cùng Thúy Bình bước lên xe ngựa.

 

Nhưng cho dù đã rời đi một đoạn, cách một tấm rèm xe, ta vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén như d.a.o hắn ta dõi theo.

 

Ánh mắt đó, ta đã vô cùng quen thuộc.

 

Ở kiếp trước, hắn ta lừa gạt ta mang theo thánh chỉ giả đến biên cương, khi tiễn ta rời kinh thành, hắn ta cũng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy.

 

Vừa nghĩ tới bởi vì đạo thánh chỉ giả đó mà ngoại tổ phụ ta phải mang danh tội thần, bị c.h.é.m đầu, trán ta liền nhói lên hai cái, trong lòng không khỏi âm thầm tính toán.

 

Bây giờ Tô Oánh đã chết, Tô Thừa Vận có giãy giụa thế nào đi nữa cũng không thể xoay chuyển cục diện.

 

Tô gia sụp đổ, cục diện triều đình sẽ lập tức thay đổi.

 

Những đại thần từng cùng Tô gian âm thầm ủng hộ Tiêu Duẫn trong triều có lẽ cũng sẽ dần im hơi lặng tiếng.

 

Ngay cả Tiêu Duẫn, ắt hẳn cũng sẽ thu mình một thời gian.

 

Hắn ta có thể muốn ẩn nhẫn, chờ thời cơ mưu tính lâu dài.

 

Nhưng ta làm sao có thể để hắn ta được như ý?

 

Hắn ta không động, vậy ép hắn ta phải động không phải được rồi sao?

 

Nghĩ đến đây, ta nhẹ nhàng xoa xoa thái dương, dặn dò Thúy Bình.

 

“Truyền tin cho vị kia, kế hoạch đẩy nhanh tiến độ.”

 

20

 

Khi vào thu, tướng quân trấn thủ Lan Ngọc Quan phát hiện nước Khương đang âm thầm tụ tập binh sĩ tại biên giới.

 

Sau vài trận giao chiến, bọn họ tìm thấy trong quân doanh tướng địch một bức thư có đóng ấn triện của Hoài Vương Tiêu Duẫn.

 

Tin tức này vừa truyền về kinh thành, triều đình lập tức chấn động.

 

Đương nhiên bức thư đó là giả.

 

Bởi vì ấn triện trên bức thư đó chính là ta dựa vào ký ức ở kiếp trước mà mô phỏng lại.

 

Mặc dù bức thư này là giả nhưng chuyện Tiêu Duẫn và Đại hoàng tử nước Khương vẫn luôn âm thầm qua lại suốt mấy năm qua lại là thật.

 

Sứ thần phái đến nước Khương vừa mới trình bày xong lý do đến thăm, Đại hoàng tử nước Khương đã chủ động giao ra toàn bộ thư tín qua lại giữa hai bên.

 

Dù sao so với việc hợp tác với một Hoàng tử Đại Lương để tranh đoạt một lợi ích chưa chắc đã có được, bọn họ càng thích nhân lúc Đại Lương nội loạn mà giẫm lên một cước, làm loạn thêm vũng nước đục để làm ngư ông đắc lợi.

 

Chứng cứ đưa về kinh thành, Hoàng thượng còn chưa kịp đưa ra phán quyết đã tức giận đến hôn mê bất tỉnh.

 

Mà ngay lúc này, Tiêu Duẫn lại nhân lúc hỗn loạn mà bỏ trốn.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com