Phu Quân Trà Xanh

Chương 5



Nhưng hắn lại giống như bị sét đánh trúng, cả người đột nhiên ngây ra.

 

Ngay cả miếng thịt gắp trên đũa cũng rơi trở lại trong bát.

 

Hắn trợn to mắt nhìn ta, không trả lời mà ngược lại hỏi: “Nàng quên rồi sao?”

 

Ta: “Ta quên gì cơ?”

 

Nghe ta hỏi lại, tay cầm đũa của hắn hơi khựng lại, trong mắt nhanh chóng lóe lên một tia cảm xúc.

 

Một lúc lâu sau, hắn mới đặt bát đũa xuống, trầm giọng nói: “Nàng quên thì thôi, dù sao cũng không phải chuyện quan trọng.”

 

Mặc dù là nói như vậy nhưng hắn ngay cả cơm cũng không ăn, để ta ngồi lại một mình rồi cứ thế rời đi.

 

Ta suy nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, rốt cuộc cái gọi là “không quan trọng” mà hắn nhắc tới là chuyện gì?

 

Ta còn chưa nghĩ ra được đáp án thì Thúy Bình đã mang đến cho ta một tin tức tốt.

 

Nàng ấy đưa thư cho ta, thấp giọng thì thầm: “Vị kia đã đồng ý.”

 

Ta đọc xong, châm lửa đốt thư, mới chậm rãi nhếch lên khóe môi.

 

“Vậy thì chúng ta tặng hắn một món đại lễ trước đi.”

 

11

 

Ngày thứ hai sau khi lệnh cấm túc của ta bị hủy bỏ, một tin đồn mới lại lặng lẽ dấy lên trên phố.

 

Tin đồn nói rằng, năm đó Tô Thừa Vận và Thích Thị vô cùng ân ái, là thiên kim Tống gia chia rẽ uyên ương, phá tan một mối tình sâu đậm.

 

Còn nói, sở dĩ ta đoạn tuyệt quan hệ với Tô gia là bởi vì ngay từ đầu ta đã không có địa vị ở trong Tô gia, không được yêu thương bằng Tô Oánh, Tô Oánh mới thực sự là minh châu được Tô Thừa Vận nâng niu trong lòng bàn tay.

 

Những lời bàn tán này về việc “sủng thứ diệt đích” tất nhiên khiến một số đại thần bất mãn.

 

Nhưng “thanh quan nan đoạn gia vụ” (*), cho dù có làm ầm ĩ đến trước ngự tiền, Hoàng thượng cũng chỉ trách mắng vài câu rồi cho qua.

 

(*) Ý chỉ quan thanh liêm cũng khó phán xử chuyện nhà.

 

Đến ngày thứ năm, khi tin đồn đang ở thời kỳ lan truyền rầm rộ nhất, ta bảo Thúy Bình sắp xếp để Hoài Vương Tiêu Duẫn và Tô Oánh “tình cờ gặp gỡ”.

 

Không ngoài dự đoán, chỉ vài ngày sau, Tiêu Duẫn đã mang theo tam thư lục lễ đến Tô gia cầu hôn.

 

Hành động này của ta khiến Thúy Bình hiếm khi lộ ra vẻ bất mãn.

 

“Rõ ràng nàng ta tung tin đồn nhảm vu khống hủy hoại danh dự của tiểu thư, vì sao tiểu thư còn giúp nàng ta tìm một mối hôn sự tốt như vậy?”

 

Lúc nàng ấy nói ra những lời này, ta đang nằm trên ghế trúc đung đưa, nhắm mắt hưởng gió mát.

 

“Ai nói đây nhất định là một mối hôn sự tốt?”

 

Ở kiếp trước, vào đúng ngày đại hôn, Tiêu Duẫn đã ở cùng Tô Oánh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Sau khi biết người mà Tô Thừa Vận thật lòng yêu thương là Tô Oánh, Tiêu Duẫn vì muốn lôi kéo Tô Thừa Vận, hắn ta còn ngầm cho phép Tô Oánh giở những thủ đoạn mờ ám ở trên người ta.

 

Về sau, hắn ta thậm chí còn lợi dụng ta để bày mưu diệt sạch mẫu tộc Tống Thị của ta, sau đó một chén rượu độc lấy đi tính mạng của ta.

 

Cho tới bây giờ, ta vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng trước khi c.h.ế.t ở kiếp trước, khi hắn ta đổ chén rượu độc vào trong miệng ta.

 

Hắn ta nói: “Tô Giáng, nàng nghĩ rằng ta không biết những chuyện Tô Oánh làm sao?”

 

“Nếu không phải vì nàng còn chút giá trị lợi dụng, loại nữ nhân không biết chút phong tình nào như nàng, bản vương căn bản sẽ không cưới.”

 

Chậc, g.i.ế.c người diệt tâm cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.

 

Mặc dù cho đến tận bây giờ ta vẫn chưa hiểu rõ vì sao mình có thể sống lại một kiếp nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng chút nào đến việc ta thanh toán những ân oán của kiếp trước.

 

Nghĩ đến đây, ta không nhịn được mà cảm thán.

 

“Buộc hai con châu chấu vào cùng một sợi dây, nổ một cái là nổ cả đôi, tiết kiệm biết bao nhiêu công sức.”

 

12

 

Đại hôn của Tiêu Duẫn và Tô Oánh diễn ra sớm hơn ta dự đoán, gần như trùng với thời điểm ta thành thân với hắn ta ở kiếp trước.

 

Không lâu sau hôn lễ của bọn họ, triều đình liền xảy ra một chuyện lớn.

 

Huyện Nam Dụ vì mưa lớn kéo dài mà phát sinh lũ lụt, nhấn chìm mấy trăm mạng người.

 

Đây là lần đầu tiên Thiên tử gặp phải một thảm họa nghiêm trọng như vậy kể từ khi đăng cơ.

 

Kiếp trước, sau khi lúc lụt xảy ra, trên triều đình, mấy vị đại thần đứng đầu là Tô Thừa Vận đã dâng tấu thỉnh cầu Thiên tử cử Ung Vương Tiêu Giác đến cứu trợ nạn dân.

 

Ung Vương đi chuyến này rồi không thể trở về nữa.

 

Bây giờ nghĩ lại, trong số các hoàng tử, năng lực của Tiêu Giác là nổi bật nhất.

 

Tiêu Duẫn muốn tranh đoạt ngôi vị Thái tử, cái c.h.ế.t của Tiêu Giác chắc chắn không thể thiếu bút tích của hắn ta.

 

Nhưng ở kiếp này, trước khi tin tức lũ lụt ở huyện Nam Dụ truyền về kinh thành, Tiêu Giác đã lâm bệnh.

 

Hắn ta nằm li bì trên giường bệnh suốt mấy chục ngày, Tiêu Thuấn vốn có tình cảm tốt với hắn ta, còn đích thân mang dược liệu tới cửa thăm hỏi mấy lần.

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Quả nhiên, lần này trên triều không còn ai đề xuất cử Hoàng tử đi cứu trợ thiên tai nữa.

 

Cuối cùng, Hoàng thượng nghe theo lời ngôn quan, phong Tô Thừa Vận làm Khâm sai, phái ông ta đến huyện Nam Dụ lo việc cứu tế.

 

Khi ông ta đến nơi, mặc dù nước lũ đã rút nhưng dịch bệnh lại bắt đầu hoành hành, liên tiếp có bạo dân lợi dụng cơ hội làm loạn.

 

Những tin tức này liên tục truyền về kinh thành, khiến không khí trong kinh thành ngày càng căng thẳng.

 

Còn chưa chờ Tô Thừa Vận cứu tế thiên tai truyền về tin tức tốt, đảo mắt lại đến thọ thần sinh nhật của Hoàng hậu.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com