Phu Quân Ta Là Công Tử Ăn Chơi

Chương 3



2

 

Sự thật chứng minh, Lục Tương Chấp đã sai lầm.

 

Ta cầm lấy tờ hưu thư, rời khỏi Lục gia vào ngày hôm sau.

 

Những người đến dạm hỏi mai mối chen kín quầy bán dưa muối của ta, không chừa một kẽ hở.

 

Những kẻ hôm qua chỉ đứng xem náo nhiệt, bây giờ đã thêu dệt câu chuyện Trạng nguyên vứt bỏ thê tào khang để cưới nữ nhân thanh lâu thành một vở kịch mang tên “Đăng Nương Truyện”, Đường Lê Viên còn bao trọn thuyền hoa trên sông để biểu diễn, hát vang nghêu ngao.

 

“Con gái Thẩm gia ai cũng nổi danh hiền đức, không phải được lập đền thờ cũng là được ghi vào huyện chí. Xưa nay vẫn nói, thê tử hiền thì phu quân ít tai họa.”

 

“Con trai nhà ta không nên thân, nhất định phải có một nàng dâu hiền thục mới chỉnh đốn được gia phong.”

 

“Chỉ có đám người không ra gì, không có kiến thức mới cưới một kẻ điêu ngoa xảo quyệt về làm chủ mẫu.”

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Bà mối đem danh thiếp chất đầy quầy của ta, không ít công tử ăn chơi nhân cơ hội mua dưa muối mà lén lút liếc nhìn ta.

 

“Dù bọn họ có vô lương tâm thế nào, ta cũng chỉ nhận Tẩu tử.”

 

Nha Nhi cứ bám lấy quầy dưa muối của ta không chịu đi, nhón chân lên nhìn trộm mấy tấm danh thiếp kia.

 

Nàng ấy không biết được bao nhiêu chữ nhưng lại chọn được một tấm, rồi lén lút kéo vạt áo ta:

 

“Tẩu tử, muội thấy cái này rất tốt.”

 

Ta lưu loát xếp rau củ, không ngẩng đầu:

 

“Chỉ cần là nam nhân còn thở, dù tốt thế nào ta cũng không cần.”

 

“Tẩu tử, người này không thở được bao lâu đâu.”

 

Ta nghe thấy vị khách nhân đặt danh thiếp kia ho khẽ một tiếng.

 

Ta khẽ giật mình, đưa mắt nhìn lên.

 

Ta lại nhìn thấy một phụ nhân với hàng lông mày cong cong, ăn mặc tươm tất chỉnh tề, trông giống như nương tử quản gia của một gia đình quyền quý nào đó.

 

Ta nhận ra bà ấy, vì bà ấy đã mua dưa muối ở chỗ ta suốt bảy ngày nay.

 

“Thẩm cô nương, phu nhân nhà ta sai ta tới để cầu hôn.”

 

Nha Nhi lật qua lật lại tấm danh thiếp, nhíu mày đầy nghi hoặc.

 

Người khác thường viết lang quân tài cao mỹ mạo, còn tấm danh thiếp này lại viết con trai ta đang ốm nặng, tính tình kỳ quái.

 

Người khác viết lang quân đa phúc đa thọ, còn tấm thiếp này lại viết con trai ta chẳng còn sống được bao lâu.

 

“Vị ca ca này bị bệnh sắp c.h.ế.t đến nơi rồi, còn muốn cưới thê tử sao?”

 

Trên bàn dưa muối, mười thỏi vàng xếp ngay ngắn, ánh vàng rực rỡ khiến người ta lóa mắt.

 

“Thiếu gia nhà ta bệnh nặng, kết hôn thứ nhất là để xung hỉ, thứ hai là vì thiếu gia tính tình kỳ quái. Phu nhân nói cả kinh thành này chỉ có Thẩm cô nương là tính cách cứng cỏi, đủ sức trị được ngài ấy.”

 

Nói đến đây, phụ nhân kia nhìn quanh một lượt, rồi vụng trộm xích lại gần, hạ thấp giọng nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Thánh thượng cũng biết thiếu gia nhà ta sống không quá ba năm. Nhị thiếu gia phủ Tạ Quốc công, cô nương chỉ cần dò hỏi một chút là rõ, chúng ta cũng không dám khi quân.”

 

“Tam tiểu thư nhà ta lại đã định hôn với Tuyên vương, tương lai cầu xin cho tẩu tử quá bụa một chiếu chỉ sắc phong cáo mệnh cũng không phải việc khó.”

 

“Ba năm này cô nương và thiếu gia mệnh ai nấy sống, tương lai có tiền có thời gian, không vướng bận nam nhân, chẳng phải là cuộc sống vô cùng thoải mái sao?”

 

Thật lòng mà nói, ta cũng hơi động lòng.

 

Nhưng ta không muốn đánh cược thêm một lần nào nữa.

 

Ta đẩy số vàng kia trở về:

 

“Cám ơn Tạ phu nhân đã có lòng nhưng sạp hàng này của ta tuy khiêm tốn, cũng đủ để ta và Nha Nhi đủ ăn đủ mặc.”

 

Bị ta từ chối, vị ma ma già nhà Tạ gia kia không giận cũng không trách, vẫn mỗi ngày vui vẻ tới mua rau, để danh thiếp của nhị thiếu gia nhà mình sang một bên.

 

Ngược lại, nửa tháng nay Nha Nhi không hề tới quầy dưa muối của ta.

 

Ta tưởng rằng là do Lục mẫu quản chặt, không cho phép nàng ấy chạy lung tung.

 

Không ngờ ngày hôm đó trời đổ mưa lớn, ta vừa thu dọn sạp hàng thì đã nhìn thấy Nha Nhi ngã gục trước cửa nhà.

 

Cơ thể nàng ấy nóng rực đến đáng sợ:

 

“Tẩu tử... muội đau quá...”

 

Đại phu nói Nha Nhi bị ho gà, được đưa đến quá muộn, đã bốn năm ngày liền sốt cao không giảm.

 

Tiền mua thuốc và khám bệnh như nước chảy, ngày qua ngày không nhìn thấy đáy.

 

Nha Nhi thường sốt cao ngủ mê mệt, thỉnh thoảng tỉnh dậy, nàng ấy lại níu lấy tay áo ta khóc:

 

“Tẩu tử, mẫu thân muội không quan tâm tới muội, tẩu cũng đừng lo cho muội nữa, muội không muốn liên lụy tẩu.”

 

“Hôm ấy muội nghĩ muội sắp chết, mới chạy tới gặp tẩu.”

 

Nàng ấy khóc mệt rồi, lại dựa vào ta mà nặng nề ngủ thiếp đi.

 

Lục mẫu vốn không thích Nha Nhi, thường mắng nàng ấy là đồ khốn kiếp, đồ bại hoại.

 

Lục Tương Chấp cũng chẳng để tâm gì đến người muội muội nhỏ bé, gầy gò, rụt rè này.

 

Những cô nương cùng thôn có áo vải hoa sặc sỡ, trong khi áo bông cũ của Nha Nhi lại vá chằng vá đụp, mỏng như một tờ giấy vàng cũ.

 

Ngày ta gả vào nhà Lục gia, Nha Nhi đánh liều đứng chặn trước mặt ta.

 

Quần áo mỏng manh, lời cảnh cáo của nàng ấy cũng lộ ra vẻ yếu ớt:

 

“Nếu tẩu dám bắt nạt ta, ta sẽ bảo ca ca ta bỏ tẩu!”

 

Ba ngày sau khi vào cửa, ta lấy mảnh vải đỏ trong của hồi môn, may cho Nha Nhi một cái áo bông đỏ chót.

 

Nha Nhi ôm cái áo đỏ, ngẩn người rất lâu, rồi òa một tiếng khóc lớn.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com