Phu Quân Nhà Ta Đa Nhân Cách
Sáng hôm sau tỉnh lại.
Tóc đen của Đoạn Linh Quân xõa rối, vạt áo cũng bung cả ra.
Ta ôm eo hắn, co rút như một con mèo nhỏ trong lòng hắn.
Hắn cứng người lại.
Khi ta ngẩng đầu, thấy hắn nhắm chặt mắt, day trán như sắp phát điên, còn lẩm bẩm:
“Lại nằm mơ nữa rồi!”
Ta theo phản xạ trả lời:
“Không đâu, tối qua chính chàng tự tìm đến, còn nhất quyết phải ôm ta ngủ.”
Khí chất cao ngạo của hắn hoàn toàn sụp đổ.
Đập tay lên giường hét:
“Sao ta lại ngủ cùng ngươi nữa?!
Thẩm Trường Lạc, ngươi dùng yêu pháp gì?!”
Ta cắn tay, thăm dò hỏi:
“Tối qua chàng không nhớ gì sao?”
Sắc mặt Đoạn Linh Quân còn khó coi hơn táo bón.
Hắn cụp mắt, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Tối qua... đã xảy ra chuyện gì?”
Xem ra là... hắn thật sự không nhớ!
9
Thế thì càng dễ xử.
Ta mỉm cười cong mắt:
“Không có gì đâu, chỉ là chàng cứ đòi ôm ta ngủ, còn thì thầm bên tai ta ‘ta thích nàng’ mấy lần liền.”
Cổ hắn cứng ngắc, tai đỏ rực, không che nổi.
Hắn nghiến răng:
“Ngươi... ngươi đừng có nói bậy! Ta không thể nói mấy lời đó!
Người ta thích, vốn không phải ngươi!”
Ta xua tay, không muốn cãi nhau:
“Chàng không nói thì thôi, tối nay đừng tới nữa.”
Đoạn Linh Quân nhíu mày, cố tình cãi lại:
“Đây là nhà họ Đoạn! Ta muốn ngủ đâu thì ngủ, ngươi quản được chắc?”
Cái tên này, vẫn là nhị công tử quý tộc thanh cao của Đoạn gia sao? Y như con nít!
Đợi hắn nổi đóa bỏ đi, ta kéo Đông Cô đến bàn bạc:
“Ngươi nói xem hắn bị mộng du, hay bị nhập hồn?”
Sao sáng và tối khác nhau như hai người vậy?
Đông Cô mờ mịt:
“Không giống bị nhập mà, nô tỳ thấy cô gia... rất bình thường.”
Ta nhún vai:
“Ta lại mong hắn bị ma nhập. Cái ‘ma’ đêm đó ta còn thấy thích hơn hắn ban ngày.”
…
Tối đến, Đoạn Linh Quân lại tới.
Ngồi ăn tối với ta.
Còn giúp ta thay thuốc, lúc gần kề, ánh mắt hắn dịu dàng như nước, không hề mang chút sát khí.
Khi hắn buộc lại băng gạc, còn khéo léo thắt thành hình bướm.
Sau đó, hôn nhẹ lên mắt ta.
“Trường Lạc, nàng nhìn gì vậy?”
“Nhìn chàng.”
Hắn nhoẻn cười:
“Ta đẹp vậy sao?”
Ta gật đầu.
Màn trướng rủ xuống.
Đoạn Linh Quân nhìn tay ta:
“Còn đau không?”
Ta khẽ đáp, vội vàng cởi đai lưng hắn.
Cho đến khi thấy nốt ruồi đỏ nơi n.g.ự.c hắn...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta từng nghi ngờ hắn có anh em sinh đôi.
Ban ngày ghét ta như cừu, ban đêm yêu ta như mạng.
Hóa ra... là cùng một người!
Áo đã cởi, thì không có chuyện mặc lại.
Về sau vẫn là hắn chủ động, ta chỉ việc nằm yên, thoải mái mà không tốn sức.
Thật sự... rất đáng để thưởng thức.
Ta ôm eo hắn, xoa mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi của hắn, nghĩ nếu mỗi đêm đều là hắn của lúc này thì tốt biết bao.
10
Nhờ được phiên bản ban đêm của Đoạn Linh Quân chăm sóc tận tình,
Vết bỏng trên tay ta rất nhanh liền lại, không để lại lấy một vết sẹo.
Là một con cá mặn chính hiệu,
Ta vốn có thể nằm thì không ngồi, có thể ngủ thì không thức, sống kiểu hôm nào hay hôm đó.
Ấy vậy mà, hiếm hoi thay, ta lại lấy kim chỉ ra, cố gắng thêu cho Đoạn Linh Quân một cái túi thơm.
Ban đêm, Đoạn Linh Quân cầm túi thơm, ngắm nghía hồi lâu, rồi khen ta:
“Cục đá nàng thêu đẹp quá.
Là ý “vững như bàn thạch”, tượng trưng cho tình cảm vững chắc của chúng ta phải không?
Lạc Lạc, nàng thật đặc biệt.”
Ta chớp mắt.
... thứ ta thêu là hoa hợp hoan mà?
Trông không giống à?
Ta thấy cũng giống lắm mà!
Đông Cô bên cạnh gật đầu phụ họa, tỏ vẻ đồng tình với hắn.
Thôi thì... mọi người đều thấy là đá, thì nó chính là đá.
Ta dễ tính lắm.
“Cục đá này, chàng thích không?”
Nói thật thì, cái túi thơm này ta thêu xấu tới mức bản thân còn không muốn đeo.
“Thích!” – Đoạn Linh Quân cười cong cả mắt, còn cầm lấy túi thơm mới thêu được một nửa, ngắm như bảo vật.
“Lạc Lạc thêu gì ta cũng thích.”
Ta vội giật lại:
“Nhưng ta còn chưa thêu xong mà...”
“Không sao, như vậy đã rất đẹp rồi.”
Hắn nâng tay ta, khẽ hôn lên đầu ngón bị kim châm rớm máu.
Chút vết thương nhỏ xíu mà hắn cũng để tâm đến thế.
Túi thơm được hắn để ngay cạnh gối.
Đêm ngủ cùng nhau, ta luôn ngủ rất sâu, tinh thần sảng khoái.
Nhưng sáng tỉnh dậy, lại là một trận đại loạn.
11
Trời sáng.
Đoạn Linh Quân ngồi bật dậy khỏi giường, không biết là lần thứ mấy rồi.
Chắc do quá nhiều lần, hắn bắt đầu có xu hướng chấp nhận số phận.
Ít nhất là không còn kêu trời gọi đất như cô gái mất tri-nh nữa.
Hắn nhìn túi thơm bị vo viên nhăn nhúm bên gối, nhíu mày đầy ghét bỏ:
“Thứ quỷ quái gì đây?
Thêu cho ta à?
Xấu thế này, ta mới không...”
“Không phải cho chàng!”
Để không phải nghe hắn buông lời cay độc hơn, ta vội giành lại.
Hắn đang định nói thêm, sắc mặt liền tối sầm.
“Không cho ta? Vậy cho ai?”
“Ngươi gả cho ta, còn dám có gian phu?”
Đến chính mình hắn cũng chửi, đúng là độc mồm.
Ta ôm túi thơm, bày ra dáng vẻ cá mặn:
“Đúng đó, ta thích người khác, thêu cho người ta.
Người ta không kén chọn như chàng, ta thêu gì người ta cũng thích.”
Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com