Trình Yên cũng không rõ Trình phủ gửi thư là vì sao, trong lòng có chút nghi hoặc, liền quay sang nhìn Việt Hoàn: “Phu quân?”
“Không sao.” Việt Hoàn cùng Trình Yên trở về Thanh Khê Viện. Trình Yên trong lòng sầu lo, nhưng Việt Hoàn lại chẳng hề bận tâm, thậm chí còn có thể nhẹ nhàng an ủi nàng: “Hắn nếu thật sự có chuyện quan trọng, ắt sẽ là hắn sốt ruột hơn một chút.”
Trình Yên nhè nhẹ gật đầu.
Không để hai người phải chờ lâu, Phương Chung đã trở về phục mệnh: “Hồi bẩm thế tử cùng thiếu phu nhân, tiểu nhân đến nay vẫn chưa hỏi thăm được tin tức gì rõ ràng.”
“Trong phủ nhìn qua vẫn yên ổn, không giống như là xảy ra chuyện gì lớn.”
Việt Hoàn nghe xong chỉ tùy ý gật đầu. Trình Yên thật ra cũng không hiểu rõ vì sao Trình Đồng Tế lại gấp gáp như vậy. Nàng thậm chí còn từng nghĩ có phải Trình Đồng Tế bị cảm phong hàn gì đó.
Nhưng hiện tại xem ra, hiển nhiên không phải chuyện như vậy.
“Trời cũng không còn sớm, nếu nhạc phụ không có gì thật sự quan trọng, chi bằng để ngày mai rồi tính.” Việt Hoàn đề nghị.
Trình Yên nghe vậy, cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Phu quân nói đúng.”
Nàng không hề nghi ngờ lời Việt Hoàn, sau bữa tối liền đi rửa mặt nghỉ ngơi. Đợi đến khi Trình Yên không còn ở đó, Việt Hoàn mới gọi Phương Chung đến hỏi rõ ràng.
“Là Trình gia phu nhân hôm nay nhìn thấy ngài cùng thiếu phu nhân, vì thiếu phu nhân không chào hỏi bà ta, cho nên tức giận không thôi, trở về liền nói rất nhiều lời với Trình đại nhân.”
“Trình đại nhân nổi trận lôi đình, cho nên mới...”
Phương Chung nói đến đoạn sau thì càng lúc càng nhỏ giọng, không dám nói tiếp. Nhưng Việt Hoàn đã hiểu rõ nguồn cơn. Trình Đồng Tế chỉ vì trong lòng khó chịu, mới gọi Trình Yên trở về.
“Chuyện này, đừng để thiếu phu nhân biết.” Việt Hoàn nhàn nhạt nói, phất tay cho Phương Chung lui xuống.
“Dạ.” Phương Chung gật đầu lui ra ngoài.
Mấy ngày liên tiếp sau đó, Trình Yên đều nhận được thư từ Trình phủ, yêu cầu nàng hồi phủ một chuyến.
Trình Yên lấy cớ từ chối vài lần, khiến Trình Đồng Tế tức giận không thôi: “Thật sự là cánh cứng rồi, dám nhiều lần từ chối.”
“Lão gia, cái đứa bất hiếu đó thật sự càng lúc càng ngang ngạnh, ngài cũng không thể cứ mãi nuông chiều như vậy!”
Trình Đồng Tế vốn đã không vui, lại thêm Lý thị bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, trong lòng càng thêm khó chịu.
“Hừ!” Trình Đồng Tế đập mạnh lên bàn, “Người đâu, truyền ra ngoài là ta bị bệnh, xem con bất hiếu kia có dám không quay về hay không!”
Lý thị trong lòng vô cùng đắc ý, biết lần này Trình Yên nếu trở về, nhất định phải đối mặt với cơn giận lôi đình của Trình Đồng Tế.
Tin tức truyền đến Việt Quốc công phủ, Nhan thị nhíu mày, hỏi Trương ma ma bên cạnh: “Trình Đồng Tế bị bệnh?”
“Tin truyền đến là như vậy.” Trương ma ma cũng đầy vẻ nghi hoặc.
“Đi nói với phu quân một tiếng, mời Thái y trong cung đến khám cho ông ta.” Nhan thị vừa suy nghĩ đã có quyết đoán, “Nếu Trình đại nhân thật sự bị bệnh, thì không cần để Yên Yên về phủ nữa.”
“Thiếu phu nhân nói rất đúng.” Trương ma ma cũng có cùng suy nghĩ: “Thiếu phu nhân hiện tại đang có thai, nếu bị lây bệnh thì làm sao cho phải?”
“Trình phủ đang yên đang lành lại năm lần bảy lượt ép Yên Yên hồi phủ, không biết đang muốn làm gì.” Nhan thị càng nghĩ càng thấy không ổn, liền sai Trương ma ma đi dò hỏi.
Vừa ra đến sân, Trương ma ma đã gặp Việt Hoàn từ ngoài trở về chính viện.
“Thế tử.”
“Ma ma đang muốn đi đâu vậy?” Việt Hoàn tiện miệng hỏi một câu.
Trương ma ma tự nhiên không dám giấu, kể lại toàn bộ sự việc. Việt Hoàn nghe xong liền nhíu mày: “Nếu là chuyện đó, ma ma không cần đi nữa.”
Việt Hoàn xoa trán, rồi đi gặp Nhan thị. Trương ma ma vừa nghe cũng hiểu ra đại khái mọi chuyện, liền đi cùng Việt Hoàn quay trở lại.
Nhan thị nghe Việt Hoàn nói rõ nguồn cơn, không khỏi đau đầu: “Trình Đồng Tế chẳng lẽ cũng hồ đồ như Lý thị?”
“Nhi thần cũng không rõ vì sao Trình Đồng Tế lại hành xử như vậy.” Việt Hoàn xoa trán, cùng Nhan thị bàn xem có nên nói chuyện này cho Trình Yên biết hay không.
“Che giấu mãi cũng không phải cách hay, nàng sớm muộn gì cũng sẽ biết. Nếu nghe từ miệng người khác thì lại càng không tốt.” Nhan thị không muốn vợ chồng son vì chuyện này mà sinh hiềm khích, liền dặn dò Việt Hoàn nên nghiêm túc thương lượng với thê tử.
Việt Hoàn vốn định giấu đi, giờ nghe mẫu thân nói vậy thì cảm thấy áy náy không thôi: “Nương nói đúng, chuyện này quả thật không thể giấu.”
Đã có quyết định, Việt Hoàn liền cáo lui, trở về Thanh Khê Viện. Lúc này, Trình Yên đang ngồi bên cửa sổ thêu thùa.
Từ khi có thai đến nay, việc gì nàng cũng bị người khác giành làm hết. Nhan thị và Việt Hoàn đều sợ nàng mệt nhọc.
Xem sổ sách cũng không đến lượt nàng, còn kim chỉ thì lâu lắm rồi chưa động tới.
Điều này khiến Trình Yên cảm thấy rất buồn chán. Không có việc gì làm, nàng thật sự phát sầu. Hôm nay bèn lấy khung thêu ra định làm gì đó. Ai ngờ chưa kịp thêu được mấy mũi, Việt Hoàn đã trở về.
“Yên Yên, nàng đang làm gì vậy?”
Giọng Việt Hoàn vang lên bất ngờ khiến Trình Yên chột dạ, theo phản xạ liền nhét khăn thêu ra sau lưng.
Việt Hoàn bước vào, thấy cảnh ấy liền không nhịn được mà ánh mắt lộ ra một tia ý cười.
“Yên Yên.”
“Không… không có gì.” Trình Yên lúc này mới chậm rãi phản ứng lại, nhận ra vừa rồi mình đã làm chuyện ngốc nghếch cỡ nào, “Ta… ta chỉ là…”
Trình Yên ấp úng, không biết nên giải thích thế nào. Việt Hoàn đưa tay lấy chiếc khăn từ phía sau nàng, Trình Yên lúc này mới hiểu ra, thì ra hành vi của mình sớm đã bị hắn nhìn thấu.
“Êm đẹp, giấu cái này làm gì? Trên khăn còn ghim cả kim, nếu không cẩn thận bị thương thì biết làm sao?”
Việt Hoàn lấy khăn thêu ra, nghiêm túc giao trả lại vào tay Trình Yên.
Trình Yên trong lòng đầy áy náy: “Phu quân, ta không phải cố ý muốn giấu chàng… ta chỉ là nhất thời không nghĩ kỹ.”
Trong lòng nàng loạn như tơ vò, vừa rồi hành động đúng là quá mức ngốc nghếch.
“Không cho ngươi làm những việc này chẳng qua là sợ ngươi mệt, đâu phải chuyện gì xấu.” Việt Hoàn nhịn không được bật cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trình Yên nghe tiếng cười của hắn lại càng thấy xấu hổ, vốn chỉ định làm vài thứ g.i.ế.c thời gian, nhưng giờ đây lại hoàn toàn không còn tâm trạng.
“Phu quân, sao giờ này lại trở về?” Trình Yên cảm thấy ngượng ngùng, chỉ có thể vội vã đổi đề tài để giảm bớt bầu không khí khó xử.
Việt Hoàn cũng phối hợp, dù sao hắn vốn có chuyện muốn nói với nàng: “Hôm nay ta nghe được một số tin tức, lo ngươi lo lắng nên mới vội vã hồi phủ.”
Nghe có liên quan đến mình, Trình Yên liền càng thêm tò mò: “Là chuyện gì vậy?”
“Nghe nói nhạc phụ bị bệnh, muốn ngươi hồi phủ một chuyến.”
Trình Yên: “…”
Việt Hoàn không hề giấu giếm, đem chuyện Trình Đồng Tế không hề sinh bệnh, và việc mẫu thân đã cho mời thái y đến khám, nói rõ ràng cho nàng biết.
“Vì sao nhất định phải ta hồi phủ?” Trình Yên trong lòng đầy nghi hoặc. Trình Đồng Tế chưa từng là một người cha tốt. Đối với nữ nhi như nàng, ông ta cũng chưa bao giờ thật lòng quan tâm.
Khi Lý thị thượng vị, những ngày Trình Yên sống trong phủ chẳng khác nào bị dày vò, Trình Đồng Tế cũng chưa từng đứng ra nói giúp lấy một lời.
Hiện tại lại đột nhiên…
“Nếu mẫu thân đã quyết đoán như vậy, thì cứ theo ý mẫu thân đi. Ta đang mang thai, vốn dĩ cũng không tiện đi lại nhiều.” Trình Yên đưa tay xoa bụng, như thể đang tìm kiếm từ hài tử trong bụng một chút dũng khí.
“Huống chi, ta cũng đâu phải đại phu.”
Giọng nói của Trình Yên mang theo vài phần lạnh nhạt, có quá nhiều chuyện khiến nàng khó lòng lý giải.
Việt Hoàn thấy sắc mặt nàng không được tốt, cũng không nhắc đến Trình Đồng Tế nữa, chỉ nhẹ giọng nói: “Đừng nghĩ ngợi làm gì, ai mà biết Trình Đồng Tế trong lòng đang toan tính điều gì.”
“Có lẽ là do Lý thị khuyên bảo.”
Việt Hoàn không muốn Trình Yên nghĩ ngợi miên man nên liền đem những gì mình tra được kể lại. Trình Yên nghe xong, trong lòng hiểu rõ nguyên do.
Nàng bất đắc dĩ nở nụ cười: “Thì ra là vì chuyện này.”
“Yên Yên.”
“Ta trước giờ vẫn luôn cho rằng, phụ thân thích Lý thị là vì nàng trẻ trung xinh đẹp. Nhưng bây giờ xem ra, e rằng không chỉ đơn giản như vậy.”
Loại chuyện thế này, nói thật thì cũng chẳng phải lần đầu xảy ra. Trình Yên lẽ ra đã sớm quen thuộc, chỉ là hiện tại Lý thị cũng đã lớn tuổi, vậy mà vài lời nói bên gối vẫn còn tác động được đến mức ấy sao?
Nếu Trình Đồng Tế thật sự yêu thích Lý thị như thế, thì vì sao năm đó lại cưới mẫu thân của nàng?
Việt Hoàn vốn đã từng nghe về “công tích vĩ đại” của Trình Đồng Tế, mẫu thân của Trình Yên cũng chưa bao giờ thích ông ta. Mà nay thấy Trình Yên tỏ thái độ như thế, trong lòng Việt Hoàn đã bắt đầu suy tính, phải chăng nên tìm cách cho Trình Đồng Tế nếm chút “mùi vị”.
[Vịt đọc sách nè :V]
“Phu nhân không nên nghĩ như vậy.”
Việt Hoàn không cho rằng Trình Đồng Tế là người biết yêu thương thật lòng. Người như Trình Đồng Tế, tâm cơ đầy mình, không chừng khi xưa là nhìn thấy nhạc mẫu có phần tự ti, nên mới cố tình nâng đỡ các th·iếp thất.
“Những chuyện đó đều là quá khứ rồi, nghĩ nhiều cũng vô ích. Nếu phu nhân không muốn gặp người Trình phủ, vậy sau này cứ tránh gặp là được.”
Việt Hoàn vốn cũng chẳng vui vẻ gì khi phải giao thiệp với Trình Đồng Tế. Nhưng vì quan hệ thông gia, không giúp thì khó xử, mà giúp thì lại không thể ăn nói với mẫu thân. Bao nhiêu năm nay, trong lòng nương vẫn chưa thể nuốt trôi nỗi bất bình đó.
“Nếu thật sự có thể mãi mãi không cần gặp lại, thì tốt biết bao.” Giọng Trình Yên rất khẽ, như gió thoảng qua tai, hầu như không nghe rõ.
Nhưng Việt Hoàn ở ngay bên cạnh, đương nhiên nghe rõ ràng.
Hắn khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên một tia cảm xúc khó tả.
Tuy nhiên, hắn không để lộ gì trước mặt Trình Yên. Những ngày gần đây, Việt Hoàn phát hiện rất nhiều điều, Trình Yên không hề giống như hắn từng tưởng tượng.
Bởi từng có hiểu lầm trong quá khứ, nên lần này, hắn không muốn vội vàng kết luận hay làm tổn thương nàng thêm một lần nào nữa.
Hắn muốn từ từ điều tra, làm rõ tất cả mọi việc.
Việt Hoàn có đủ kiên nhẫn, nhưng Trình phủ, đặc biệt là Trình Đồng Tế và Lý thị, thì đã sớm mất kiên nhẫn.
Trình Đồng Tế vốn chờ Trình Yên đến phủ nhận sai, kết quả không đợi được người, lại nhận được tin thái y do Nhan thị thỉnh đến.
Không chỉ vậy, Nhan thị còn nhắn với Lý thị rằng: Trình Yên đang mang thai, không thể tiếp xúc bệnh khí.
Mong nhà mẹ đẻ lượng thứ.
Lý thị nghe vậy liền tức đến đỏ cả mặt, bực tức lẩm bẩm: “Nó chẳng qua chỉ mang một đứa con, lẽ nào lại quý giá đến mức một lời mời cũng không thể mời tới?”
Lý thị chỉ là thuận miệng nói ra, nhưng thực tế ai cũng rõ, đứa trẻ trong bụng Trình Yên vô cùng quý giá.
Nếu sinh thuận lợi, thì đó chính là cháu đích tôn của Việt Quốc công phủ.
Bất luận là trai hay gái, đều là thân phận tôn quý không thể xem thường.
Việt Quốc công phủ, tất nhiên coi trọng chuyện này đến cực độ.
Mà Trình Đồng Tế cũng là sau khi nghe Lý thị thì thầm to nhỏ, mới nhớ ra Trình Yên hiện giờ đang mang thai. Hắn lập tức nghĩ đến việc mình ba lần bốn lượt cho người gọi nàng hồi phủ, mục đích như vậy nếu bị người khác nhìn ra, cũng thật khó xử.
Trong lúc nhất thời, đúng là cưỡi lưng cọp khó mà xuống.
May mắn thay, lúc này lại có bậc thang sẵn đưa tới, Trình Đồng Tế liền không chút do dự mà thuận thế bước xuống: “Đúng đúng, rất đúng.”
“Yên nương bây giờ đang có thai, quả thực cần phải cẩn thận hơn một chút. Nếu chẳng may bị lây bệnh khí, vậy thì ta làm ông ngoại chẳng phải sẽ mang tội lớn hay sao?”
Trình Đồng Tế lúc này như mới sực nhớ ra bản thân còn có quan hệ huyết thống với đứa trẻ quý giá kia trong bụng Trình Yên.
Thế là hắn liền thuận đà mà thoái lui.
Thái y được mời tới vốn là người trong cung, ánh mắt lão luyện, đương nhiên nhìn ra Trình Đồng Tế căn bản không hề có bệnh gì. Hai bên chỉ hàn huyên đôi câu, thái y kê vài thang thuốc an thần cho có lệ, sau đó mỗi người tự giải tán.
Trong lòng Trình Đồng Tế thì vẫn không ngừng suy tính, rốt cuộc phải làm thế nào để khiến Trình Yên không thể thoát khỏi sự khống chế của hắn.