Ôn Ninh thoáng nhìn nét mặt của Hồng Tú cô cô, liền biết người đến thân phận không hề tầm thường.
Nàng đặt bát đũa trong tay xuống, có chút kinh ngạc hỏi: “Là ai đến vậy?”
Nàng không ngờ sẽ có người đến chúc mừng việc họ dọn nhà.
Tuy nói chuyện họ bị đuổi khỏi Ôn gia chắc hẳn đã lan truyền khắp Phong Lâm, nhưng Triệu phu nhân trước kia vốn lui tới thưa thớt với Ôn gia, cũng chẳng quen thân với mấy ai.
Phía Ôn Ninh thì đúng là có vài người biết họ sắp dọn đi, cứ khăng khăng muốn đến chúc mừng, nhưng đều bị Ôn Ninh lấy cớ tạm thời không muốn gây thêm chuyện để từ chối.
Hồng Tú cô cô vẫn mang vẻ mặt khó tin, nói: “Người tới… nói là tổng quản lớn của Du gia, đại diện Du gia đến chúc mừng phu nhân và tiểu thư, công tử.”
Du gia ư?
Ôn Ninh hơi ngạc nhiên, nghĩ một lát rồi hỏi: “Có mấy người tới?”
“Không nhiều lắm.”
Hồng Tú cô cô đáp: “Chỉ có ông ta và một tiểu đồng đi theo.”
Xem ra Du gia cũng đã biết nàng tạm thời muốn giữ kín chuyện này.
Ôn Ninh gật đầu, nói: “Mời họ vào.”
Chẳng bao lâu, một nam nhân trung niên có gương mặt phúc hậu, dáng vẻ thật thà cùng một thiếu niên ôm hộp lụa đỏ to lớn bước vào. Vừa vào cửa đã tươi cười chắp tay hành lễ:
“Tham kiến Triệu phu nhân, Ôn đại phu và Ôn công tử. Tiểu nhân là tổng quản của Du gia, họ La. Lần này là nhận lệnh của các vị lão gia và phu nhân trong phủ, đến chúc mừng quý vị dọn đến nhà mới. Lão gia biết rõ Triệu phu nhân hiện giờ không muốn phô trương, nên chỉ phái mình tiểu nhân đến.”
Triệu phu nhân không ngờ rằng một Du gia danh giá lại đặc biệt phái người tới chúc mừng, nhất thời vẫn chưa hoàn hồn.
Ôn Ninh ánh mắt trầm ngâm nhìn ông ta, chậm rãi nói: “Chuyện chúc mừng đâu phải gấp trong nhất thời. Các vị lão gia và phu nhân quý phủ đã biết rõ tâm tư của chúng ta mà vẫn để ông đến, tất hẳn là còn có lý do khác nữa?”
La tổng quản không khỏi có chút bất ngờ liếc nhìn Ôn Ninh, cười nói: “Ôn đại phu quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh. Đúng vậy, chủ nhân đặc biệt để tiểu nhân đến một chuyến là để gửi thiếp mời tới Triệu phu nhân và Ôn công tử, mời hai vị tham dự yến sinh thần của nhị phu nhân chúng ta, diễn ra sau năm ngày nữa.”
Vì tiệc sinh thần chỉ cách năm ngày, nên muốn mời người cũng phải tranh thủ lúc này.
Du gia xưa nay vẫn luôn kiên định đứng về phía Trần Cẩn Phong, hiện tại mơ hồ đã trở thành người cầm đầu một phái của Đại Đô hộ Tấn Quốc.
Chuyện liên quan đến vị hôn thê tương lai của Đại Đô hộ, bọn họ sao có thể không để tâm? Trước kia Triệu phu nhân còn ở Ôn gia thì thôi, giờ bà đã ra riêng, nếu bọn họ không có chút thể hiện nào thì thật không ổn.
Triệu phu nhân có phần sững sờ nhìn tấm thiếp mời khảm vàng đưa tới trước mặt, hơi lúng túng không biết làm sao.
Trước đây, bà gần như không có cơ hội dự yến tiệc gì, lại càng không có ai đích thân mời mình như thế.
La tổng quản đâu không nhìn ra vẻ lúng túng của bà, chỉ cười nói: “Tiểu nhân chỉ thay mặt Du gia đưa thiếp mời. Đến lúc đó, Triệu phu nhân và Ôn công tử có ra mặt hay không, đều tùy vào sự tiện lợi của hai vị.”
Ôn Ninh liếc nhìn Triệu phu nhân, dịu giọng nói: “Nương, người cứ nhận trước đã.”
Lúc này Triệu phu nhân mới đưa tay nhận lấy tấm thiếp ấy.
La tổng quản cũng không nấn ná lâu, đưa ra một bộ bát đũa bằng vàng ròng đã chuẩn bị từ trước, lại nói vài câu chúc mừng rồi rời đi.
Sau khi họ đi, Triệu phu nhân lập tức nhìn về phía Ôn Ninh: “Tiệc của Du gia, chúng ta thực sự phải đi sao?”
Ôn Ninh thì lại muốn họ đi.
Bạn đang đọc truyện tại rừng truyện chấm com
Sớm muộn gì họ cũng phải học cách tự lập thành gia, mà Du thị làm vậy chẳng khác nào công khai hậu thuẫn cho họ.
Hơn nữa, dù là nàng tương lai gả cho Trần Cẩn Phong, hay Ôn Dư muốn bước chân vào quan trường, mối giao hảo với các đại thế gia đều là điều không thể thiếu. Để Triệu phu nhân quen biết trước với người Du thị, lại được các vị phu nhân trong nhà dẫn dắt, chỉ có lợi chứ không hại.
Chỉ là, tất cả tiền đề là, trước ngày Du gia tổ chức yến tiệc, họ phải hoàn toàn đoạn tuyệt với Ôn gia.
Ôn Ninh trầm ngâm chốc lát, nói: “Cứ cất thiếp mời đi, đến lúc đó rồi xem tình hình mà quyết định có đi hay không.”
Triệu phu nhân trong lòng dù có chút lo lắng, nhưng thấy nữ nhi nhà mình thần sắc điềm đạm, cuối cùng vẫn mím môi gật đầu: “Được, mọi chuyện đều nghe theo Yểu Yểu.”
Sau đó Ôn Ninh ngồi lại một lát rồi trở về.
Hôm nay, có một nam nhân vốn định đến thăm Triệu phu nhân và Ôn Dư, nhưng bị nàng từ chối. Tuy hắn chẳng nói gì, song Ôn Ninh biết tên đó nhất định lại đang âm thầm giận dỗi.
Phải quay về mà dỗ dành hắn mới được.
Lúc Ôn Ninh rời đi, trời đã về khuya. Triệu phu nhân và Ôn Dư mỗi người trở về viện của mình. Dù hôm nay là ngày đầu họ dọn tới đây, nhưng mọi thứ trong phủ đều đã chuẩn bị chu toàn, đám hạ nhân được sắp xếp từ trước cũng hầu hạ rất chu đáo, nên Triệu phu nhân và Ôn Dư chẳng mất bao lâu đã làm quen với nơi này, tựa như họ vốn đã sống ở đây từ lâu vậy.
Hồng Tú cô cô nhìn chiếc giường đã được trải chăn gối chỉnh tề, trong phòng còn có hương liệu đã được đốt sẵn, không khỏi cảm khái: “Không hổ là Phương tổng quản của Đô hộ phủ, làm việc quả thật chu toàn.”
Lam Ấu đứng bên lập tức đôi mắt sáng rực: “Thân phận tiểu thư nhà ta giờ đã khác xưa, người ta tất nhiên là muốn dốc sức thể hiện trước mặt tiểu thư rồi! Chỉ là, nô tỳ không ngờ Du gia còn đích thân sai người đến! Du gia đó… Đại… khụ, đại phu nhân Ôn gia vốn xuất thân từ Du gia, nhưng bao nhiêu năm nay, đừng nói người trong Du gia, ngay cả quản sự cũng hiếm khi bước chân vào Ôn gia! Toàn là đại phu nhân Ôn gia mặt dày tự mình dâng đến cửa! Trời ạ, nếu bà ta mà biết chuyện xảy ra hôm nay, chắc tức đến hộc máu!”
Nói một cách nghiêm khắc, thuở đầu Du gia và Ôn gia cũng có quan hệ khá thân thiết.
Nhưng vì tính tình Du thị, lại thường ép Du gia phải nâng đỡ phu quân cùng mấy đứa con bà ta, về sau quan hệ giữa hai nhà mới dần dần xa cách.
Còn Triệu phu nhân, trước kia thì hoàn toàn không có tư cách để gặp người Du gia.
Những điều xảy ra hôm nay, không khỏi khiến Lam Ấu cảm thấy lâng lâng như trên mây.
Hồng Tú cô cô bật cười mắng yêu cô bé khoe khoang: “Thôi đi, tiểu thư nhà ta còn chưa thật sự gả cho Đại Đô hộ đâu, những lời này bớt nói lại, kẻo bị người có dã tâm nghe được lại đem chuyện ra gièm pha sau lưng tiểu thư.”
Khi nói ra những lời ấy, đáy mắt Hồng Tú cô cô lại thoáng qua một tia lo lắng.
Triệu phu nhân xưa nay không mấy để tâm chuyện bên ngoài, nhưng bà thì không như thế.
Hồng Tú cô cô thường phải ra ngoài mua sắm cho Triệu phu nhân, nên những lời đồn đãi về Đại Đô hộ và Vĩnh An công chúa, bà đều nghe không sót mấy.
Chỉ là, mỗi lần tiểu thư đến, đều nói nàng và Đại Đô hộ rất tốt, Hồng Tú cô cô dù trong lòng bất an, cũng chẳng tiện chất vấn tiểu thư, chỉ sợ khiến nàng thêm áp lực.
Càng không dám hé môi nửa chữ trước mặt Triệu phu nhân.
Như thường lệ, hai người hầu hạ Triệu phu nhân rửa mặt chải đầu xong, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, thì Triệu phu nhân vì lo cho Ôn Dư, liền bảo Hồng Tú cô cô chạy sang viện của Ôn Dư xem thử tình hình.
Lam Ấu ở lại, cảm nhận nhiệt độ ban đêm, liền nói: “Phu nhân, đêm nay vẫn còn hơi lạnh, mà thân thể phu nhân vốn đã hàn tính, sợ rằng mấy lò sưởi trong phòng vẫn chưa đủ, nô tỳ đi tìm người mang thêm hai cái lò nữa đến.”
Những lò sưởi này vốn đã được mấy tiểu tỳ khác trong viện nhóm sẵn từ trước.