Khi nghe chủ công dặn đi lấy nước tắm, Văn Tư thoạt đầu chỉ hơi ngạc nhiên.
Điều khiến Văn Tư kinh ngạc hơn chính là — chủ công lại bảo: “Việc này, đừng để Ôn đại phu biết.”
Chủ công rõ ràng không muốn nhiều lời. Dù lòng đầy nghi hoặc lo lắng, Văn Tư cũng chỉ đành vâng dạ, rồi làm theo lời, chuẩn bị cho chủ công mấy thùng nước lạnh.
Trần Cẩn Phong sống hơn hai mươi năm, nay mới biết lòng mình có thể đen tối đến vậy. So với thuở thiếu niên mông muội, khi vô thức khao khát chạm vào thân thể người khác, thì tâm niệm giờ đây càng dơ bẩn gấp trăm lần.
Thuở ấy, hắn vẫn còn đủ lý trí để nhận ra sự bất thường của bản thân, thậm chí dùng cách tự hành hạ mình mà dứt bỏ tạp niệm.
Thế nhưng lúc này, dẫu lý trí bảo rằng bản thân sai trái, trái tim hắn lại điên cuồng mong được sa ngã.
Giờ phút này, hắn ngồi trong bồn tắm, ngâm mình giữa làn nước lạnh băng. Toàn thân nóng rực, nỗi khao khát cùng dục vọng trong cơ thể chẳng giảm chút nào, cơ bắp căng cứng đến độ phát đau.
Chỉ cần nghĩ đến nữ tử mà hắn ngày đêm tưởng nhớ đang ở ngay cạnh phòng, trong chính gian phòng của hắn —
Tâm can hắn như bị thiêu đốt, ngọn lửa trong người không biết phải trút đi đâu.
Khi tự cưỡng chế trấn áp mà vẫn vô ích, hắn mím chặt môi, cầm lấy con dao nhỏ sắc bén đặt bên cạnh, dứt khoát rạch một đường nơi cánh tay.
Cơn đau nhói bén ngót lan khắp toàn thân, hắn nhắm chặt mắt, hít sâu mấy hơi. Từng luồng lý trí cuối cùng rốt cuộc cũng thắng được cơn hỗn loạn đang cuộn trào trong đầu.
Một lát sau, hắn tựa người vào vách bồn nước lạnh, thở chậm lại, rồi khẽ nở nụ cười tự giễu.
Hắn là một nam nhân khỏe mạnh, tự nhiên cũng có những ham muốn vốn thuộc về con người. Chỉ là, do nhiều năm chinh chiến, cộng thêm căn bệnh lạ từ thuở niên thiếu, khiến hắn dù ở thời điểm dục niệm mạnh nhất, cũng chưa từng có ý định tùy tiện tìm một nữ nhân để phát tiết.
Mặc cho những nữ tử được người ta ngấm ngầm hoặc công khai đưa đến bên cạnh, nhiều không kể xiết.
Hắn không có thời gian, cũng từ trong bản năng mà kháng cự sự thân cận như vậy.
Người đời cho rằng hắn không gần nữ sắc, như tuyết trắng nơi đỉnh núi cao, chẳng nhiễm bụi trần. Nhưng hắn biết rõ, bản thân mình chẳng phải loại người ấy.
Chỉ là, hắn từng tin rằng, lý trí và sự tự chế của mình đủ để vượt qua mọi tạp niệm.
Trần Cẩn Phong day day trán, khẽ thở dài.
Tình cảm và dục niệm hắn dành cho nàng, thật quá sâu nặng.
Mà nữ tử ấy lại quá đỗi thuần khiết, ngây ngô. Hắn thậm chí nhận ra, mỗi khi nàng nhìn hắn, trong ánh mắt đều ẩn chứa sự kính trọng và cảm kích — như bao người khác, nàng cũng xem hắn là tuyết trắng cao sơn, là Tấn Quốc Đại Đô hộ cao quý không vướng bụi trần.
Nếu để nàng biết được những ý nghĩ tối tăm trong lòng hắn…
Chỉ sợ, nàng sẽ kinh hoàng bỏ chạy, từ đó chẳng còn vương vấn hắn dù chỉ một chút.
Vì lo lắng cho tình trạng khác lạ của Trần Cẩn Phong hôm ấy, mấy ngày sau, Ôn Ninh không trở về Ôn gia nữa. Dù có ghé thăm Triệu di nương, nàng cũng luôn kịp quay về trước bữa tối.
May thay, kể từ hôm đó, Trần Cẩn Phong như đã trở lại bình thường. Mỗi ngày hắn đều tranh thủ cùng nàng dùng bữa tối, khi không quá bận còn cùng nàng dạo bước trong sân. Thỉnh thoảng hắn cũng ôm nàng, nhưng đều là sau khi được nàng gật đầu, và cái ôm ấy thường chẳng kéo dài quá mấy hơi thở.
Đêm hôm ấy, cơn mất kiểm soát và sự nhẫn nại dường như chưa từng tồn tại. Nhưng Ôn Ninh biết rõ, tất cả không phải ảo giác.
Bởi lẽ, cảm xúc hôm đó mang đến cho nàng rung động quá lớn — đến mức mấy đêm liền sau đó, nàng đều mơ thấy mình bị giam chặt trong một lồng ngực nóng rực, cứng cáp… thậm chí, chẳng phải chỉ là giam giữ đơn thuần.
Lần đầu tiên tỉnh dậy sau cơn mộng, nàng chỉ biết ôm mặt than trời — giấc mộng ấy còn hoang đường hơn cả lần Tô Lệnh Nguyệt đưa cho nàng xem quyển xuân thư đầy xấu hổ kia!
Dịch và biên tập bởi Rừng Truyện!!!
Thế này thì nàng biết đối mặt với Trần Cẩn Phong thế nào đây?!
Thú thật, dù trước kia chưa từng yêu đương, song với tư cách một linh hồn hiện đại, nàng cũng chẳng bài xích chuyện nam nữ. Cổ nhân nói: “Thực sắc tính dã.” Nhưng nàng chưa từng ngờ rằng, có ngày bản thân lại trở nên — khát khao đến vậy!
Nàng cho rằng, hẳn là mình bị ảnh hưởng bởi trạng thái khác thường của Trần Cẩn Phong đêm ấy.
Để bản thân tĩnh tâm, ít nhất là không quá mất mặt trước hắn, nàng dồn hết tâm trí vào việc chế tạo Thanh mi tố (penicilin).
Hai sọt quýt nàng mua về cuối cùng cũng thối rữa đến mức thích hợp. Ngày đầu tiên trở lại đô hộ phủ, nàng đã lấy cơm nấu và củ khoai nghiền điều chế thành dịch nuôi cấy, rồi cẩn thận cạo lớp nấm mốc trên vỏ quýt, đem đặt vào đĩa sứ làm môi trường. Khi nấm mốc sinh sôi đủ, nàng tiến hành tinh chế.
Phương pháp tinh chế cũng chẳng quá phức tạp — chỉ cần trộn nấm mốc với dầu cải, khuấy đều, sẽ được ba tầng dung dịch: tầng trên cùng là chất tan trong dầu, tầng giữa là chất không tan trong cả dầu lẫn nước, và tầng đáy chính là dung dịch chứa Thanh mi tố tan trong nước.
Sau đó, dùng than hoạt tính, nước cất và nước giấm để loại bỏ tạp chất tan trong nước cùng chất kiềm không tinh khiết.
protected text
Toàn bộ quá trình tuy phức tạp nhưng không quá khó. Ở kiếp trước, khi từng tự mình chiết xuất Thanh mi tố, Ôn Ninh đã hứng thú tra cứu vô số tư liệu, học được nhiều phương pháp thủ công. Nhờ vậy, dù ở nơi cổ đại thiếu thốn đủ điều, nàng vẫn có thể nhanh chóng tìm ra cách chiết xuất phù hợp với thời đại này.
Tuy nhiên, dù đã chiết xuất được dung dịch Thanh mi tố, vẫn cần phải kiểm nghiệm hiệu quả thực sự của nó — nói cách khác, phải xác nhận xem có thật sự chiết xuất thành công hay không.
Vì thế, Ôn Ninh đã nhờ A Thất giúp nàng tìm vài kỹ nữ đang mắc hoa liễu bệnh. Việc này không khó, trong chốn phong nguyệt, loại kỹ nữ ấy có thể dễ dàng tìm thấy. Dù các kỹ viện thường che giấu chuyện này, nhưng với hệ thống ám vệ được Trần Cẩn Phong đích thân đào tạo, đó chẳng phải việc gì khó.
Chỉ là — yêu cầu của Ôn Ninh khiến bọn họ sững sờ mất một lúc lâu.
Sau khi nàng nhiều lần cam đoan rằng việc tìm các kỹ nữ này chỉ là để thử nghiệm dược liệu mới, hoàn toàn không gây nguy hiểm cho bản thân, lại hứa sẽ báo cáo chuyện này với Trần Cẩn Phong, lúc ấy A Thất và đám ám vệ mới lưỡng lự mà chịu hành động.
Ôn Ninh cũng không giấu họ — ngay tối hôm đó, nàng liền kể rõ mọi chuyện với Trần Cẩn Phong.
Hắn nhíu chặt mày, vẻ mặt vừa không hiểu vừa không đồng tình, hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói:
“A Ninh, nàng là đại phu, hẳn phải biết hoa liễu bệnh là thứ bệnh dơ bẩn và nguy hiểm thế nào.”
Loại bệnh này có thể lây truyền qua máu — cũng chính là khi hắn vừa trở về Phong Lâm, Ôn Ninh từng dặn hắn như thế.
Ôn Ninh nghiêm túc đáp:
“Thiếp biết rõ. Nhưng chủ công yên tâm, chính vì là đại phu, thiếp càng hiểu cách bảo vệ bản thân. Thiếp tuyệt đối sẽ không để mình rơi vào hiểm cảnh!”
Để thuyết phục được Trần Cẩn Phong, Ôn Ninh suýt nữa giơ tay lên thề độc.
Song, Trần Cẩn Phong vẫn cau mày không dứt.
Những chuyện khác hắn đều có thể đàm phán, duy chỉ những gì liên quan đến tính mạng Ôn Ninh — đó là giới hạn của hắn.
Thấy hắn như vậy, Ôn Ninh cũng có phần gấp gáp, chủ động nắm lấy tay hắn, trầm giọng nói:
“Chủ công, chàng phải tin thiếp! Huống hồ… nếu loại thuốc này có thể nghiên cứu thành công, sau này khi ra chiến trường, cũng có thể cứu sống không biết bao nhiêu tướng sĩ cho chủ công, giảm bớt thương vong dưới trướng chàng.”