Nàng vẫn còn nhớ rõ, tên này trước đó đã nghiêm lệnh cấm nàng chạm vào hắn.
Thế nhưng nàng còn chưa đứng lên, nam tử trước mặt đã đưa tay đặt lên vai nàng, động tác tuy nhẹ nhưng không cho kháng cự, ép nàng ngồi xuống, ánh mắt nửa cười nửa không nhìn nàng, “Thấy ta liền hoảng loạn như vậy, chẳng lẽ làm chuyện gì có lỗi với ta?”
Ôn Ninh: “……”
Nàng không khỏi trừng mắt nhìn hắn, bực mình nói: “Chủ công không ngại để ta lặng yên xuất hiện sau lưng người một lần thử xem, coi người có bị hù một trận không.”
Trần Cẩn Phong nhướng mày, “Nàng có thể thử xem.”
Ôn Ninh: “……”
Bên cạnh hắn đầy rẫy ám vệ, bản thân lại võ công cao cường, ngũ giác nhạy bén, thiên hạ này có mấy ai có thể lặng lẽ xuất hiện phía sau lưng hắn?
Ôn Ninh thở dài trong lòng, có chút không tự nhiên liếc nhìn bàn tay hắn vẫn đặt trên vai nàng, nói nhỏ: “Chủ công đừng đùa nữa, chẳng thú vị chút nào. Thiếp biết khi nãy lúc chữa bệnh cho người có thất thần, là lỗi của thiếp, nhưng cũng không cần chủ công trừng phạt nặng như vậy đâu.”
Trần Cẩn Phong ánh mắt lóe lên, dùng hết sức tự chế mới không siết chặt vai nàng.
Hắn lần đầu tiên phát hiện, bờ vai nữ tử lại có thể vừa gầy guộc lại vừa tròn trịa như thế, tựa như một khung kính lưu ly mong manh, dường như chỉ cần nhẹ siết đã có thể vỡ nát.
Nhưng khung kính ấy lại gầy mà không gầy gò, qua lớp áo mỏng của mùa hè, hắn có thể cảm nhận rõ rệt sự mềm mại mát lạnh của làn da tuyết trắng, sinh khí và sự yếu ớt dưới làn da như muốn hút lấy đầu ngón tay hắn, khiến da đầu cũng run lên từng hồi.
Hắn thậm chí cảm thấy, sự đụng chạm đường đột này của mình, chẳng khác gì hành hạ bản thân.
Cắn chặt quai hàm, cuối cùng hắn cũng rút tay về, đứng dậy lùi lại một bước, hít sâu một hơi: “Thì ra nàng cũng biết bản thân thất thần. Nói đi, có phải lại gặp rắc rối gì rồi? Người nhà họ Ôn lại gây khó dễ cho nàng và đệ đệ nàng?”
Ngữ khí ấy, như thể chỉ cần nàng mở miệng, hắn sẽ giúp nàng san bằng tất cả.
Ôn Ninh chỉ muốn thở dài.
Chỉ tiếc, điều khiến nàng phiền muộn lúc này, lại chẳng phải thứ có thể giải quyết bằng quyền thế hay địa vị.
Ôn Ninh cũng đứng dậy, mỉm cười nhẹ nhàng: “Tạ ơn chủ công quan tâm. Phụ thân thiếp quả có làm khó dễ thiếp và Dư nhi, nhưng thiếp vẫn có thể ứng phó được, tạm thời chưa cần chủ công ra tay.”
Trần Cẩn Phong lặng lẽ nhìn nàng, môi mím chặt.
Lại nữa rồi, cảm giác bị nàng vô thanh vô tức kéo ra xa.
Tựa như, từ đầu đến cuối nàng vẫn đi trên con đường của mình, chưa từng dừng chân liếc nhìn hắn lấy một lần.
“Ôn Ninh.”
Trần Cẩn Phong cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Có chuyện gì, đều có thể nói với ta.”
Ôn Ninh khẽ ngẩn người.
Nàng sớm đã biết, đôi mắt phượng của nam tử trước mặt rất đẹp, đuôi mắt cong cong như trăng non, con ngươi đen láy, như mặt nước phẳng lặng không gợn sóng, tựa hồ không việc gì có thể khiến hắn bận tâm, khiến người ta nhìn vào cũng an tâm theo.
Nhìn người với ánh mắt như thế, lại càng khiến người ta lầm tưởng rằng, trong lòng trong mắt hắn chỉ có duy nhất một người.
Ôn Ninh không kìm được khẽ cong khóe mắt, nhẹ nhàng nói: “Vâng, thiếp biết rồi, đa tạ chủ công.”
Trần Cẩn Phong khẽ nhíu mày, trực giác nói cho hắn biết, cái “biết rồi” của nàng, hoàn toàn không giống với điều hắn muốn nàng hiểu.
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
Thế nhưng, nữ tử trước mặt đã nhanh nhẹn thu dọn xong mọi thứ, cười tươi nói: “Nếu không còn gì, chủ công, thiếp xin phép cáo lui trước.”
Trần Cẩn Phong ngón tay khẽ động, nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra lý do để giữ nàng lại, chỉ có thể thấp giọng “ừ” một tiếng.
Một bóng đen lập tức từ cửa sổ nhảy vào, “Chủ công có gì sai bảo?”
“Bên chỗ Ôn di nương, mấy ngày nay có gì bất thường không?”
A Thập ngẩn ra, nói: “A Thập Tứ bẩm, Ôn di nương những ngày này vẫn như thường, chỉ đi lại giữa phủ Đô hộ, Ôn gia và Thọ An Đường, không có gì khác lạ.”
“Còn giữa nàng và tiểu đông gia Thọ An Đường thì sao, có xảy ra chuyện gì không?”
A Thập không khỏi khẩn trương: “Theo A Thập Tứ báo lại, mỗi lần Ôn di nương tới Thọ An Đường, Vương tiểu đông gia đều có mặt, bọn họ có trò chuyện vài câu, nhưng ngoài Thọ An Đường thì chưa từng gặp mặt riêng. Còn họ nói gì, A Thập Tứ cách xa quá, không nghe được…”
Thấy sắc mặt chủ công càng lúc càng trầm, A Thập vội bổ sung: “Nhưng… A Thập Tứ nói, Ôn di nương và Vương tiểu đông gia chưa từng có cử chỉ thân mật gì, hai người luôn thẳng thắn, ánh mắt Ôn di nương nhìn Vương tiểu đông gia cũng không có nét e thẹn của tiểu nữ nhi, giống hệt như khi nhìn chủ công vậy…”
Lời còn chưa dứt, hắn đã trừng to mắt kinh hoảng, vội vàng ngậm miệng lại.
Chết rồi, hắn vừa nói cái gì thật lòng thế này!!!
Thấy sắc mặt chủ công đã hoàn toàn lạnh lẽo, A Thập vội quỳ một gối xuống, hoảng hốt nói: “A Thập lỡ lời, xin chủ công trách phạt!”
Trần Cẩn Phong trầm mặc hồi lâu, xoa xoa trán, lạnh giọng nói: “Thôi, lui xuống đi. Bảo A Thập Tứ tiếp tục giám sát tên tiểu đông gia kia…”
Lời chưa dứt, bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói gấp gáp của Văn Tư: “Bẩm chủ công, Hứa tiên sinh và Du thị ngự đến rồi, nói… trong thế lực xúi giục sĩ tử hàn môn ở khắp Tấn Quốc, dường như có bóng dáng của Vệ Quốc! Muốn cùng chủ công thương nghị!”
Ánh mắt Trần Cẩn Phong lập tức trở nên lạnh lẽo, khóe môi cong lên, hiện ra một nụ cười khiến người ta lạnh sống lưng, “Lâu Hạc Vũ, biết ngay tên đó không thể an phận được.”
Lại còn cố tình chọn lúc hắn phiền muộn nhất mà tới.
Dù Ôn Ninh có bao nhiêu phiền não, hôm sau vẫn đúng hẹn mà đến.
Nàng chỉ đành như đã nói với Xuân Hỷ hôm qua, đến lúc đó tùy cơ ứng biến vậy.
Vào giờ Dậu (6 giờ chiều), nàng và Ôn Dư đúng hẹn xuất hiện trước cửa Thọ An Đường.
Vương Thừa An đã chờ sẵn ở đó, vừa thấy Ôn Ninh, ánh mắt sáng lên, cười nói: “Yểu Yểu, tối nay muội thật xinh đẹp.”
Ôn Ninh: “……”
Sao lại xinh đẹp? Để tránh khiến buổi gặp này quá mức ám muội, nàng còn cố tình chọn một bộ váy áo màu tơ vàng đã cũ không mới, nếu không phải sợ làm mất lòng người đi đường đang háo hức đón lễ, nàng thậm chí định mặc y phục màu nhạt.
Trên mặt chỉ là lớp trang điểm nhạt, không đeo gì ngoài cây trâm chim hoa khảm đá quý do Triệu di nương bất chấp nàng phản đối mà gài lên tóc trước khi đi, nói thế nào cũng không cho tháo xuống.
Ôn Dư hôm nay hiếm khi để lộ cảm xúc, cười tít mắt nhìn Vương Thừa An: “Thừa An ca ca hôm nay cũng rất đẹp trai!”