“Thế này Thiệu Đình sẽ tin được sao? Không phải ngươi nói các ngươi ‘chơi’ rất táo bạo sao?”
Lời này… chẳng khác nào khinh thường năng lực của ta.
Chẳng qua là ta sợ hắn bài xích, nên không dám hôn sâu!
Ta lập tức đáp:
“Tất nhiên hắn không tin rồi! Ta chỉ sợ thế t.ử không quen, mới thử sơ một chút. Việc kế tiếp… thế t.ử phải chuẩn bị tâm lý.”
Lục Tuần từ từ nhíu mày, như đang gắng thuyết phục chính mình.
Hắn nắm lấy cổ tay ta, hít sâu một hơi rồi nói:
“Vậy… ngươi làm đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
09
Ta và Lục Tuần luyện tập suốt ba ngày.
Không thể không nói, hắn đúng là một “học trò” giỏi — lúc đầu chỉ biết bị động để ta hôn.
Giờ thì mới mấy cái đã hôn đến mức ta thở không ra hơi.
Ta thở hổn hển đẩy hắn ra, cả người bị chọc đến nóng ran.
“Đủ rồi! Thế tử, ta thấy bây giờ đã có thể diễn cho Thiệu Đình xem.”
Cứ tiếp tục thế này, e rằng ta không kiềm được mà lôi Lục Tuần lên giường thật mất!
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Lục Tuần lui nửa bước, trầm ngâm nói:
“Nhưng ta thấy… ngươi vẫn còn nhiều thứ chưa dạy ta.”
Miệng ta bị hắn hôn đến sưng cả rồi!
Dạy nữa thì không còn cái xác mà nhặt mất!
Chúng ta cùng ra hoa viên.
Dọc đường Lục Tuần hỏi:
“Với biểu hiện của ta hôm nay, Lý Vô Ngư, ngươi còn cảm thấy tẻ nhạt vô vị ư?”
Thì ra hắn vẫn để bụng chuyện đó.
Ta lập tức tán dương hết lời:
“Tất nhiên là không rồi! Nếu ta là nữ nhân, chắc chắn ngày ngày dính lấy thế tử!”
Lục Tuần nhàn nhạt:
“Vậy sao? Ngươi thật tình muốn dính lấy ta?”
Ta tuy nói nhiều lời bông đùa, nhưng câu này là lời thật.
Ngày ở trong thôn, khi tưởng hắn chỉ là công t.ử nhà giàu bị mù, ta đã từng nghĩ sẽ bám lấy hắn.
Dù hắn mù, tính còn lạnh và khô khốc…
Nhưng Lục Tuần thật sự đối xử với ta rất tốt.
Lúc đầu là thương ta nên cưu mang, còn dạy ta đọc chữ viết chữ.
Dần dần ta mới muốn “nắm” hắn.
Khi ấy ta chưa biết đến sự tồn tại của Phùng Tố Âm, nên đối với hắn cũng có vài phần chân tâm.
Ta không muốn nhắc chuyện cũ liền chuyển đề tài, rót trà cho hắn.
Không ngờ Lục Tuần lại không chịu bỏ qua:
“Hai năm trước, ta từng sống ở một thôn nhỏ là Thanh Tùng huyện. Khi ấy vị hôn thê của ta lấy tên giả là Lý Ngư, bầu bạn bên ta suốt một thời gian. Lý huynh, ngươi nói nàng đối với ta thâm tình đến vậy, ta có nên cưới nàng không?”
Nghe đến hai chữ “thâm tình”, ta cúi đầu uống trà, gật mạnh:
“Tất nhiên rồi! Hoạn nạn mới thấy chân tình!”
Lục Tuần hờ hững:
“Ta cũng thấy… ta nên cưới nàng.”
Trong tầm mắt, ta thấy Lục Thiệu Đình đã tới, lòng thầm nhủ: Nhanh lên kết thúc thôi!
Ta làm theo kế hoạch, bước qua ôm lấy Lục Tuần.
Ban đầu đã bàn rõ — chỉ cần hôn nhẹ lên má hắn để Thiệu Đình nhìn thấy là được.
Nhưng Lục Tuần bỗng siết nhẹ, kéo ta ngã vào lòng mình.
Môi hắn phủ xuống, mang theo sức nặng như trừng phạt.
Vị ngọt bánh hoa hồng lan khắp miệng.
“Ưm… thế tử… đủ rồi!” Ta muốn đẩy hắn ra, lại phát hiện hắn không nhúc nhích.
Lục Thiệu Đình đã đến gần.
Hắn ôm đầu hét lên:
“AAAAAA——!!!”
Hắn xông lại, mạnh mẽ kéo ta ra, kinh hoàng và đau đớn:
“Lý huynh! Không phải hai người chỉ diễn trước mặt ta thôi ư? Sao hắn… sao các người…!”