Phù Đổng Thiên Vương

Chương 3: Tiệc đêm



Nhà của Gióng thuộc dạng lớn trong làng, chia làm bốn phòng, phòng thờ ông bà tổ tiên cũng là phòng tiếp khách. Phòng cha mẹ Gióng kế bên phòng này. Phòng của Gióng nằm bên cạnh phòng giành cho các vị khách nghỉ lại qua đêm. Sau khi phụ mẹ xách nước, bổ củi và dọn dẹp nơi ở cho sứ giả trời cũng đã tối hẵn. Gióng tắm rửa rồi về phòng mình chuẩn bị cho bữa tiệc đêm nay của cả làng. Khi sắp mở cửa đi sớm tìm đám bạn, thì cậu nghe tiếng trò chuyện từ gian bên cạnh. Dù người nói đã giảm âm lượng đi rất nhiều, nhưng với đôi tai thính của mình, Gióng vẫn nghe rõ được họ nói gì. Người đang nói là một trong hai vị tuỳ tùng của sứ giả:
- Hôm nay, chúng ta đi tất cả năm làng, nhưng ta có cảm giác người dân không có ý định gia nhập quân đội là mấy. Sao chúng ta không nói rõ lý do chiêu mộ binh lính cho người dân luôn?
- Cũng không khó hiểu, dù người Việt chúng ta cũng vì đất nước mà đánh nhau mấy trăm năm với bọn phương bắc, nhưng bản chất của người dân vẫn là yêu hoà bình, thích cày cấy, sống hoà mình với đất trời. Bắt họ bỏ ruộng vườn làm binh lính thật sự không dễ. Mà chúng ta cũng không thể nói rõ lý do cho người dân. Đầu tiên, chuyện chưa xảy ra, tất cả chỉ là dự đoán từ các tình báo thu thập được, người bình thường không mấy ai tin tưởng. Mặt khác, qua hai năm thiên tai, tinh thần và thể xác người dân bị hành hạ không ít. Tin tức ấy cũng chỉ làm lòng dân thêm hoang mang, gây ảnh hưởng không tốt đến kế hoạch của Vua. Không bàn về chuyện này nữa, việc của chúng ta hiện tại là đem lệnh chiêu binh đến tất cả người Việt một cách nhanh nhất.
Gióng nghe đến đó, nhẹ nhàng đóng cửa phòng rồi đi thẳng ra đình làng tụ họp với ba đứa bạn.
***
Khoảng nửa giờ sau, sân đình làng đã có rất đông người ở đó. Một đống lửa được đốt lên ngay giữa sân, dân làng ngồi quanh thành một hình tròn. Trên đống lửa là con vật như gà, thỏ, hoẵng, nhím, đặc biệt có một con sói to đang nướng chung với những ống cơm nứa, mùi thịt, mùi cơm nứa toả ra thơm phức, khiến ai ngửi được cũng phải nuốt nước bọt một cái. Vùi trong than lửa là những củ khoai to bằng bắp tay người lớn. Bên cạnh là các loại trái cây rừng như chuối, táo, mận… đủ màu sắc kích thích người nhìn.
Trưởng làng bước ra giữa sân, tất cả mọi người đều đứng dậy, chắp tay cầu nguyện và cảm tạ ơn trên đã ban cho người Việt thức ăn, nơi ở:
- Chúng con cảm tạ thần rừng mang đến thịt ngon, trái chín. Chúng con cảm tạ đất mẹ mang đến gạo khoai ngọt bùi. Chúng con cảm tạ sông suối mang đến cá tươi, nước mát. Chúng con cảm tạ mặt trời mang đến ánh sáng mỗi ngày. Chúng con cảm tạ mặt trăng soi đường trong đêm tối. Chúng con mong được mãi nằm trong vòng tay yêu thương của ơn trên.
Sau khi cầu nguyện, mọi người bắt đầu ngồi vào vị trí. Trưởng làng nâng hai tay lên, dân làng im lặng nhìn về phía ông. Trưởng làng bắt đầu nói:
- Hôm nay, làng Phù Đổng đón khách quý, là sứ giả được Vua cử đến. Chúng ta phải tiếp đãi thật linh đình, mọi người thấy có đúng không nào?
- Đúng vậy! Đúng vậy! – Dân làng đồng thanh hô lớn.
Lúc này sứ giả tiến lên chào mọi người rồi nói:
- Cảm ơn sự nhiệt tình của tất cả dân làng. Đây là vinh hạnh của chúng ta, khi được nếm thử món ngon của làng Phù Đổng. Nào! Bây giờ chúng ta cùng bắt đầu bữa tiệc đêm nay!
Sau những tiếng hoan hô vang lên, một người đàn ông cầm dao đồng bắt đầu chia thịt. Các cô gái xinh đẹp nhất làng phụ trách việc mang các phần thức ăn đã chia đến những người ngồi xung quanh, bắt đầu từ vị trí trưởng làng và sứ giả đến những người cao tuổi nhất trong làng, cứ thế cho đến những đứa trẻ mới ba, bốn tuổi. Tài nghệ dùng dao của người đàn ông kia thật cao siêu, phần chia ra không thừa cũng không thiếu, ai cũng vừa đủ phần mình.
Trưởng làng nâng lên chén rượu trái cây, mời sứ giả:
- Hà hà, để lão già này mời các ngài một chén. Đêm nay, ngài không được làm khách đấy nhé, cứ tự nhiên như người làng mình vậy!
- Trưởng làng yên tâm, hôm nay chúng ta phải ăn thật no, uống thật say. Nhất định không phụ lòng dân làng mình! – Sứ giả và tuỳ tùng nâng chén rồi uống cạn.
Trưởng làng cũng uống một hơi cạn chén. Đặt chén xuống, ông cầm một miếng thịt đưa cho sứ giả:
- Thịt sói rừng, món này khó kiếm đấy. Ướp với lá rừng theo bí quyết của làng, nên không có mùi hôi của thú ăn thịt. Bình thường lũ sói luôn đi theo đàn, nên việc săn được chúng vô cùng khó khăn. Không biết bọn thằng Gióng bằng cách nào có thể bắt được một con đem về. – Nói rồi ông chỉ tay về phía Gióng đang ngồi ăn với bạn.
Tiếp miếng thịt, đưa lên miệng cắn một miếng lớn, mắt sứ giả sáng lên, miệng vừa nhai vừa tấm tắc khen:
- Đúng là chỉ ngửi thấy mùi thơm của thịt, dai nhưng không khó nhai, ướp lá và gia vị rất vừa miệng, quả là món ngon khó kiếm. – Mắt sứ giả nhìn theo hướng tay của trưởng làng rồi lại nói tiếp – Đúng là một chàng trai đặc biệt, chiều nay ta có gặp cậu ấy. Làng mình thật may mắn khi có thế hệ sau xuất sắc như vậy!
Trưởng làng cười to vui vẻ đáp:
- Đúng vậy! Không chỉ mỗi đứa bé đó, những đứa trẻ khác đều rất giỏi giang, chính là tương lại của làng này. Được tổ tiên phù hộ, dân làng ta đều chăm chỉ cần mẫn, mà thiên nhiên cũng thuận lợi. – Nói được một nửa lão hơi nhíu chân mày – Chúng ta đã may mắn hơn nhiều người. Dù không đi xa, nhưng chuyện thiên tai ở các tộc khác ta cũng nghe được phần nào. Mỗi lần nghĩ đến mà đau lòng cho những người anh em đồng bào.
- Vua của chúng ta và các Lạc hầu, Lạc tướng cũng trăn trở vì chuyện này… - Giọng nói của sứ giả vang lên. Ông và trưởng làng tiếp tục nói chuyện, khi dân làng vẫn đang chìm trong niềm vui bên ánh lửa.
Ở một góc khác của sân đình, nhóm bốn thiếu niên của chúng ta đang tranh nhau những ống cơm nứa, lát thịt. Tranh nhanh nhất là thằng Thỏ, niềm vui của bản thân giúp nó tăng gấp đôi tốc độ đôi tay. Mỗi lần nó giành được món gì đó, cái mồm của một đứa mà ai cũng biết là đứa nào lại la lên oai oái. Tụi nó tranh nhau như vậy không phải vì thiếu thốn hay thèm thuồng gì, đơn giản đó là cách thể hiện sự thân thiết của nhóm.