Phù Đổng Thiên Vương

Chương 15: Tập kích



Giữa sáng hôm sau, một nhóm tiên phong dò đường của quân Ân đã đặt chân đến rừng Sim Khô, cách đó gần nửa giờ hành quân là quân chủ lực. Cách chia binh như thế này nhằm tránh toàn quân rơi vào tập kích của kẻ địch. Quân tiên phong có trách nhiệm dọn dẹp chướng ngại và trinh sát địa hình. Nếu nhóm tiên phong bị mai phục vẫn có thể cầm cự chờ quân chủ lực phía sau tiếp viện.
Sau nhiều lần bị quân Văn Lang gài bẫy và quấy rối, quân Ân vừa sợ vừa tức. Sợ vì đầu óc luôn căng thẳng sau những màn tra tấn tinh thần lẫn thể xác, tức vì chẳng thể tìm được bóng dáng của kẻ địch để xả cơn giận trong lòng.
Một tên lính vừa dò dẫm từng bước vừa càu nhàu:
- Bọn mọi rợ hèn nhát, có giỏi thì lòi mặt ra, xem ông có xiên chúng mày thành tổ ong không?!
- Đám man di ấy sao dám chiến đấu trực diện với chúng ta? Thứ bọn chúng dám cũng chỉ trốn tránh rồi làm những trò vớ vẩn. Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ giết sạch bọn chúng, chơi hết đám đàn bà xứ này, chặt đầu kẻ tự nhận là Hùng Vương kia. Hừ, chỉ là một đám thổ dân mà lại có can đảm xưng vương xưng đế!? Bọn chúng chỉ xứng làm nô lệ cho đại Ân ta. – Tên tướng tiên phong gằn giọng nói, vừa để sướng cái mồm, vừa để kích tinh thần cho binh lính.
Nghe thủ lĩnh của mình nói như thế, đám quân bên cạnh cùng bắt đầu cười cợt, hưởng ứng:
- Đúng vậy! Tướng quân nói chí phải! Nghĩ tới cảnh đám đàn bà Việt kêu gào theo mỗi cú nhấp của ta, mà hưng phấn không thôi. Lần trước chơi chưa đã, có mỗi tám đứa con gái chia ra hơn năm trăm anh em, chưa được nửa ngày đã bị chơi chết cả.
- Ta chẳng hiểu sao các ngươi lại có hứng thú với đám mọi này?! Vừa đen vừa xấu!
- Tiểu tử ngươi mới vào quân đội, đây cũng là lần đầu tham gia chiến đấu trường kỳ. Đợi đến lúc mấy năm liền không biết mùi đàn bà, ngươi sẽ hiểu được thôi. Ha ha ha ha! Hơn nữa, đàn bà xứ này không ít kẻ có nhan sắc mỹ miều, mang theo hương vị hoang dã. Nhưng những đứa đẹp nhất không tới lượt chúng ta, chỉ mong được hưởng sái sau khi các tướng quân chơi chán.
Cả đám phá lên cười lên dâm dục.
- Nếu có được một đứa như thế, ta cũng muốn… a… á… – Tên lính trẻ đang nói thì bỗng hụt chân, rơi vào một cái hố nhỏ chỉ vừa chân người.
- Há há! Đi đường còn không vững, mà học đòi làm chuyện người lớn à? – Những kẻ xung quanh cứ nghĩ tên lính trẻ bị vấp, liền trêu ghẹo.
Tên lính trẻ lúc này cảm nhận chân mình vừa chạm phải thứ gì đó, rút chân lên thì thấy một con rắn nhỏ chỉ bằng hai ngón tay bị kéo lên theo. Quá sợ hãi, hắn dùng chân hất con rắn đi, vô tình trúng một kẻ gần đó. Con rắn đang tức giận, cứ thấy mối nguy hiểm trong tầm thì bung người ra đớp một phát vào tay kẻ đấy.
Một tên đội trưởng gần đó lập tức rút gươm chém đứt đôi con rắn, lên tiếng cảnh báo:
- Là rắn độc, đừng lại gần! Nó chưa chết hẳn đâu, vẫn cắn được.
Lời vừa dứt, những tiếng sụp hố, dây giật xen lẫn tiếng kêu la vang lên nhiều nơi trong đội ngũ. Không ít kẻ đã rơi vào bẫy do quân Văn Lang tạo.
- Thứ gì đây? Vài sợi dây rừng mà muốn siết chết ông mày hả? Á, sao lại ngứa thế này? Ngứa quá! Ngứa quá!
- Rắn, rắn đó! Cút, cút đi! A! A! A!
- A, chân của ta dẫm phải chông rồi! Nhanh kéo ta lên!
Đang lúc quân Ân loạn vì mắc bẫy, bỗng vang lên những tiếng soạt soạt, ra hàng loạt mũi tên được bắn ra.
Phập… phập… hự…!
Liên tiếp có quân Ân trúng tên ngã xuống. Bị tập kích bất ngờ quân Ân dáo dác nhìn quanh, nhưng không tìm được kẻ địch. Chưa kịp suy nghĩ thêm, lại có những mũi tên bắn ra từ khắp nơi trong rừng cây.
Không ít kẻ yếu tinh thần, cầm giáo chạy loạn vô định.
Tướng tiên phong rút gươm hét:
- Tất cả không được di chuyển, nhanh chóng giết rắn và phá dây trói. – Chưa nói hết câu, hắn đã vung gươm giết một tên lính vẫn còn hoảng loạn chạy lung tung – Ta cảnh cáo một lần nữa, giữ vững đội hình, dùng khiên nhỏ che chắn cho đồng đội!
Sau cái chết của tên lính kia, những kẻ khác ổn định trở lại. Tuy vẫn còn kẻ kêu rên, nhưng không rối loạn như trước đó.
Thấy tình hình đã được kiểm soát, tướng tiên phong tiếp tục ra lệnh:
- Đội trinh sát chia ra tìm kiếm kẻ địch, lợi dụng cây cối tránh bị tên bắn.
Theo lệnh, có khoảng hai trăm tên lính cầm giáo thoát ly khỏi đội, tiến về các hướng. Lại có những mũi tên bay tới, nhưng vì đã chuẩn bị từ trước mà chỉ vài kẻ bị bắn trúng.
Cảm giác không thể gây thêm tổn thất cho kẻ địch, quân Văn Lang lập tức bỏ nơi ẩn nấp, nhanh chóng rời khỏi chiến trường.
Thấy những kẻ vừa tập kích mình chạy, quân Ân sao cam lòng? Chúng kêu gọi nhau truy đuổi. Nhưng chưa chạy được bao xa, chúng lại rơi vào bẫy do quân Văn Lang để lại.
Biết đây chỉ là mồi nhử, tên tướng tiên phong hét lớn:
- Dừng lại, đừng truy đuổi nữa! Tạm thời không tiến lên! Tập trung những người bị rắn cắn và trúng dây ngứa lại. Kiểm tra tình hình, và báo cáo thương vong.
Binh lính tuy vẫn còn ý định đuổi theo, nhưng không dám kháng lệnh, khiêng những kẻ bị rắn cắn lại cho một số lão binh có kinh nghiệm xem xét. Sau khi quan sát vết thương và nhận dạng loại rắn, chúng dùng dao rạch vết thương, máu chảy ra một màu màu đỏ sẩm. Còn những kẻ bị ngứa tạm thời chưa ảnh hưởng đến tính mạng nên chỉ tập hợp lại dùng nước tẩy rửa da.
Chẳng bao lâu, vết thương do rắn cắn bắt đầu phát độc, phần bị cắn trở nên đau đớn và bỏng rát. Cơn đau khiến chúng không thể chịu được, kêu la không ngớt. Vị trí vết thương lúc này bắt đầu sưng phồng, có dấu hiệu xuất huyết dưới da.
Một lão binh vội vàng chạy lại báo cáo với tướng tiên phong:
- Bẩm báo tướng quân! Có tám mươi sáu người bị rắn cắn. Đây là rắn mũi hếch, một loại rắn độc nguy hiểm. Hiện tại đã qua sơ cứu, nọc độc được rút ra phần lớn. Nhưng người bị cắn không bao lâu sẽ lâm vào hôn mê và nôn mửa, tiêu chảy, mất hết sức chiến đấu. Thậm chí nếu có thể sống sót cũng phải cắt đi phần chi bị cắn. Trong tên của đám mọi ấy có độc, năm mươi bốn người bị bắn đã được băng bó sơ bộ. Có lẽ phải để người bị thương lại cho quân y phía sau đắp thuốc và chăm sóc. Còn dây leo và loại cây gây ngứa kia ta chưa thấy bao giờ, nhưng chắc không ảnh hưởng lớn.
Tướng tiên phong nghe báo cáo mà gương mặt âm trầm, hít một hơi lấy lại bình tĩnh nói:
- Ta đã biết! Cử ra năm mươi người ở lại bảo vệ thương binh. Cho người báo tình hình cho quân chủ lực phía sau. Số còn lại tiếp tục theo ta tiến lên! Dùng giáo đâm xuống đất dò đường, chân bước đúng vào vị trí đã đâm.
Tướng tiên phong này cũng xem là kẻ có kinh nghiệm, rất nhanh đã tìm ra cách hạn chế hiệu quả bẫy rắn và chông.
Cách đó khá xa, thấy quân Ân vừa đi vừa đâm giáo xuống đất, Gióng nói với đồng đội bên cạnh:
- Phản ứng của chúng đúng như dự đoán. Thông báo cho Tùng ở nhóm tập kích thứ hai chuẩn bị, canh chuẩn thời cơ mà ra tay.
- Vâng thưa đội trưởng! – Người đấy đáp lời rồi cẩn thận rời vị trí.
Cách mà quân Ân dùng quả thật có hiệu quả, dù tốc độ chậm, nhưng rất nhiều hố bẫy bị phát hiện sớm. Hòn đá trong lòng cũng được buông xuống phần nào.
Nhưng chưa thả lỏng được bao lâu, một tên lính khi né khỏi hố bẫy đã dậm lên một thứ gì đó. Chỉ nghe răng rắc rồi bịch một tiếng như vật nặng rơi lên đất, sau đó một con rắn bị kéo từ trên tán lá rơi xuống. Kẻ bị rắn rơi lên người hốt hoảng vung tay, ném nó đi. Nhưng đã chậm, con rắn vẫn kịp uốn người để lại trên mu bàn tay hắn một dấu răng. Phần bẫy tiếp theo đã được kích hoạt.
Do trước đó bị ám ảnh bởi những cái bẫy trên mặt đất, nên sự chú ý của quân Ân đều đặt vào mặt đất, nên bỏ qua những thứ bên trên.
Tùng là trưởng nhóm tập kích thứ hai, nhóm gồm năm mươi chiến binh, trong đó có cả những anh em làng Trúc của anh.
Thấy có kẻ địch bị mắc bẫy, Gà Cồ nằm bên cạnh định rút tên bắn. Nhưng Tùng nhanh chóng giữ cung của cậu lại:
- Đừng vội, chúng chưa vào nơi tốt để tập kích, bắn lúc này chúng sẽ dừng lại phòng thủ. Đợi thêm chút nữa! – Ánh mắt của Tùng sắc lạnh, đợi kẻ địch đi đến giữa khu vực bẫy, anh quyết đoán ra tín hiệu – Là lúc này, cố gắng nhắm đến những tên lớn tuổi!
Tùng biết rằng, thứ quý giá nhất của quân Ân lúc này không phải là những tên trẻ khoẻ, mà là đám lính già dặn kinh nghiệm. Nếu giết bớt những lão binh này, chiến đấu về sau sẽ dễ dàng hơn không ít.
Cứ như vậy, sau bốn lần trúng phải liên hoàn bẫy và mai phục, cánh tiên phong quân Ân buộc phải dừng lại chờ cứu viện của quân chủ lực phía sau. Mà Nhiệm vụ của quân núi Trâu tại rừng Sim Khô cũng hoàn thành xuất sắc. Không chỉ những kẻ bị rắn cắn và tên độc bắn, những tên bị dính phải nhựa cây lá han cũng bị ngứa liên tục, đến mấy ngày sau da thịt sẽ thối rửa. Trong môi trường rừng rậm này, việc chúng bị nhiễm trùng là sớm muộn.