Tin chiến thắng ở núi Dê như một hồi trống tinh thần lan ra khắp quân đội Văn Lang đang thủ tại dãy Năm Đỉnh. Họ ngoan cường cầm chân kẻ thù đến khi quân tiếp viện của Vì Ba hợp lại với Lang Báo tạo thành một dàn chắn vững chãi. Lúc này, thế tấn công của quân Ân bị chặn lại không thể tiến về phía trước nữa. Nhận thấy tài năng của Gióng, Du Sơn đề cử cậu cho Lang Báo. Hiện tại, cậu và đội của mình nằm dưới sự chỉ huy trực tiếp của Lang Báo. Từ lúc đến quân chủ lực, Gióng và đồng đội thể hiện vô cùng xuất sắc, không chỉ dũng mãnh thiện chiến, mà phối hợp chiến đấu cũng rất chặt chẽ. Cộng thêm lời truyền miệng của các chiến binh trong trận núi Dê trước đó, quân dự bị núi Trâu xem như có chút tiếng tăm trong quân. Là chỉ huy của quân dự bị núi Trâu, Gióng là người nổi bật nhất. Lúc xông lên, cậu luôn là người tiên phong, lúc rút lui cậu là người chặn hậu. Với thể hình, sức mạnh và sự linh hoạt của mình, Gióng ra vào giao tranh vô cùng dễ dàng. Những nơi có cậu và đồng đội tham gia chiến đấu chưa từng thất thủ. Đến cả quân Ân cũng thấy được sự nguy hiểm của Gióng, nên mỗi lần hai quân gặp nhau đều có đến hai tướng tiên phong dẫn đội kiềm chế cậu. Dù vậy, nhưng số quân Ân bỏ mạng dưới tay cậu cũng đã quá vài trăm, là người có công lao lớn nhất trong quân hiện tại. Chiến tích chói loá như thế làm Lang Báo, Vì Ba và Du Sơn bỏ qua việc cậu chưa đủ tuổi tham gia quân đội. Thậm chí còn đang bàn tính xem nên thưởng gì cho cậu để khích lệ tinh thần quân sĩ. Du Sơn được Gióng trợ giúp rất nhiều, ông cũng vô cùng thích cậu bé này. Ông lên tiếng: - Hôm qua, trên sườn đồi Lá Sậm, thằng bé đánh lùi hơn ngàn quân Ân, đã vậy còn chém chết một tên tướng tiên phong. Các ông không thể kéo dài ban thưởng như thế được! - Ông cứ vội như nó là con cháu nhà ông vậy! Mới đó mà đã sợ chúng tôi bỏ qua chiến công của nó rồi. – Vì Ba trêu ghẹo. - Trước sau gì nó cũng thành con cháu của tôi thôi. Sau khi khải hoàn, tôi sẽ để nó lấy con bé Út. Thằng con rể này, mấy ông không giành được với tôi đâu. – Du Sơn cười hà hà đáp – Nhưng đừng lái sang chuyện khác! Lang Báo, ông nói gì đi chứ! Lang Báo đang cười cười nhìn hai chiến hữu trêu nhau, nghe thấy tên mình thì nói: - Chúng ta trước đó cũng bàn một chút về chuyện này. Thưởng ít thì không phù hợp với công lao của câu ta, mà thưởng theo quân công cũng khó vì cậu ta chưa phải là quân chính quy. - Vậy bây giờ ông thăng thằng bé và đội của nó thành quân chính quy là được rồi còn gì? – Du Sơn chưa nghe xong đã ngắt lời. - Chuyện đó là chắc chắn rồi, nhưng tôi nghĩ cứ trực tiếp hỏi, xem cậu ta muốn thứ gì. Dựa vào đó mà đưa ra ban thưởng phù hợp sẽ tốt hơn. – Lang Báo từ tốn đáp. Vì Ba ngồi bên cạnh cũng gật gù: - Cách này được đấy, cứ vậy mà làm! *** Chiều hôm đấy, ngoại trừ những đội canh phòng, toàn quân được tập hợp trước trại chính của Lang Báo. Trên đài lúc này là Lang Báo và hai chiến hữu. Lang Báo đưa tay lên cao, giọng nói trầm hùng truyền đến tai của từng người: - Hỡi những chiến binh đất Việt! Lần này, giặc Ân mang quân với ý đồ xâm chiếm nước ta, biến chúng ta thành nô lệ của chúng. Nhưng chúng đã lầm! Chúng không biết được sự dũng mãnh của chiến binh đất Việt, bọn chúng phải trả giá cho tham vọng của mình. - U oa! U oa! – Những người bên dưới cùng hô hưởng ứng. Đợi tiếng hô tạm lắng xuống, Lang Báo nói tiếp: - Bây giờ ta sẽ tuyên dương công lao của những chiến binh quả cảm nhất. Nghe thấy đến tên mình thì bước lên phía trước. Vu, đồng Cỏ Vàng, tộc Mãn. Tù Na, rừng Sim Khô, tộc Nam… Từng cái tên được Lang Báo xướng lên liên tục, những người được gọi tên đều hồ hởi, tự hào bước ra khiến kẻ khác phải ganh tỵ. Dựa theo công lao mà ban thưởng cũng khác nhau, người nhận được lúa gạo, kẻ được bò dê, thậm chí có kẻ được ban thưởng vũ khí lợi hại chuyên dùng cho cận vệ của Vua Hùng. Đến cuối danh sách, Lang Báo đọc lên một cái tên mà ai nghe cũng hô vang từng hồi: - Gióng, núi Trâu. - Có thuộc hạ! – Gióng tiến lên phía trước. - Ở núi Dê, ngươi dẫn dắt đồng đội cứu nguy cho Lạc tướng Du Sơn, hiến kế đánh tan quân tiên phong của giặc Ân, phá đi một bước quan trọng trong kế hoạch của chúng. Sau đó tham gia chiến đấu ở nhiều trận quan trọng khác. Trong lúc chiến đấu luôn dũng mãnh đi đầu làm gương cho chiến binh khác. Tổng số kẻ địch đã giết là ba trăm mười chín, trong đó còn có mạng của hai tướng tiên phong giặc. Là chiến binh có công lao lớn nhất trong quân, kể từ bây giờ ngươi và quân dự bị núi Trâu sẽ trở thành quân chính quy của nước Văn Lang. Ngoài ra, ta cho ngươi một đặc quyền, ngươi có thể đưa ra yêu cầu của mình với ta. – Lang Báo đọc từng chiến công của Gióng. Những người khác tuy đã biết ít nhiều về cậu, nhưng lúc này vẫn bất ngờ vì những gì cậu đã làm. Gióng suy nghĩ giây lát rồi đặt tay lên ngực, hơi cuối người nói: - Bẩm Lạc tướng! Được lên chiến trường chiến đấu cùng đồng đội, bảo vệ đất nước luôn là khao khát của tôi. Thứ tôi mong muốn là giết thêm càng nhiều kẻ địch, bảo vệ thêm vài tấc đất quê hương. Vũ khí ta dùng hiện tại chưa thể phát huy hết sức chiến đấu bản thân. Nếu được xin Lạc tướng hãy ban cho tôi một thanh gươm sắt, một bộ giáp sắt và một cái mũ sắt, để tôi có thể xông pha giết địch, chiến đấu vì đất nước. Gióng nói xong chỉ im lặng nhìn Lang Báo chờ đợi. Người xung quanh đều xì xầm bán tán. Lang Báo, Du Sơn và Vì Ba đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được sự khó khăn trong mắt đối phương. Không phải bọn họ thấy yêu cầu này quá đáng, mà với kỹ thuật khai thác và rèn sắt hiện tại của Văn Lang rất khó để đáp ứng đúng những gì Gióng mong muốn. Hằng năm sản lượng sắt khai thác được chưa đến trăm cân, sau khi loại bỏ bớt tạp chất và rèn cũng chỉ tạo được khoảng mười thanh gươm, giáo. Bộ giáp gươm của Gióng phải dùng đến quá nửa sản lượng thép hằng năm. Hơn nữa việc tạo hình cho giáp và mũ cũng không đơn giản, cần đến những thợ rèn tay nghề cao nhất cả nước mới hy vọng tạo được. Trao đổi nhanh với hai chiến hữu, ánh mắt Lang Báo trở nên kiên định, hít nhẹ một hơi, ông nói: - Được, ta sẽ báo lại cho Vua về yêu cầu này của ngươi, được hay không là do người quyết định. Nhưng dù được thông qua thì cũng cần rất nhiều thời gian để hoàn thành những gì ngươi cần. - Chuyện này tôi biết. Cảm ơn Lạc tướng đã đồng ý! – Gióng vui vẻ đáp. Lang Báo gật đầu, sau đó mỉm cười nói với quân lính: - Nước ta luôn thưởng phạt rõ ràng. Ai sai thì phạt, kẻ có công thì thưởng. Những phần thưởng hôm nay, chỉ cần ra sức chiến đấu nó sẽ thuộc về các ngươi. Nên hãy mang hết tài năng của bản thân để đoạt vinh quang thuộc về mình! - Vinh quang! Vinh quang! – Những chiến binh được cổ vũ tinh thần ra sức hô lớn. - Tốt lắm! Bây giờ về nghỉ ngơi chuẩn bị tinh thần cho ngày mai! – Lang Báo ra lệnh. Trong lúc các chiến binh về nơi ở của mình nghỉ ngơi, một lính trinh sát đến bên cạnh Vì Ba nói điều gì đó khiến gương mặt ông biến sắc. Vừa về trại, Vì Ba vội kéo Du Sơn và Lang Báo vào trong rồi nói: - Tình hình không tốt!