Dãy núi Năm Đỉnh là bình chắn thiên nhiên giữa tộc Nam và hai tộc Hồ, Đông, đây là nơi mà quân Văn Lang đang giằng co với quân Ân. Nhờ vào địa hình hiểm trở dễ thủ khó công của nó, mà những chiến binh người Việt đã ngăn cản được bước tiến của kẻ địch gần một tháng. Nhưng với số lượng và trang bị áp đảo, quân Ân vẫn đang từng bước ép sâu vào dãy núi. Một ngày này, tại hẻm núi Dê, một đội quân Ân khoảng bốn ngàn tên đang hành quân xuyên qua. Đây là cánh quân tiên phong trái, được cắt cử chiếm lĩnh núi Dê. Từ đó loại bỏ một nửa khó khăn khi tiến quân tấn công trực diện. Ở đầu kia của hẻm núi là những chiến binh tộc Đông do chính Du Sơn dẫn đầu. Ông và Lang Báo đã bàn tính, cố gắng giữ dãy Năm Lĩnh đến khi quân tiếp viện tới. Hẻm núi Dê là một trong ba con đường có thể dẫn đến hậu quân của quân Văn Lang. Nhưng vì quân số không đủ, nên Lang Báo chỉ có thể đưa ông hai ngàn chiến binh. Với số lượng này thật sự rất khó để ngăn cản quân tiên phong bên kia. Lúc này, quân tộc Đông đang phân tán nấp sau cây cối. Thân hình vạm vỡ của Du Sơn làm ông nổi bật giữa những chiến binh khác. Ông hỏi tuỳ tùng bên cạnh: - Đã chuẩn bị hết chưa? - Thưa Lạc tướng! Theo lệnh của ngài, chúng ta đã chia hai trăm người lên dốc núi bên phải chuẩn bị đất đá, bên vách núi trái không có nhiều đá nên ta cử ba trăm chiến binh liên tục chặt cây gỗ để bù vào. Những cây lớn hai bên đường ra hẻm núi đã bị chặt nửa thân. Tất cả đã sẵn sàng, một khi quân địch bước vào sẽ chôn vùi bọn chúng. – Tuỳ tùng đáp. - Quân lực ta quá ít, hy vọng những biện pháp này có thể giúp chúng ta phần nào. – Du Sơn nặng nề nói. Sau đó đột nhiên ánh mắt của ông thay đổi, sắc bén nhìn về phía hẻm núi. – Bọn chúng đến rồi, chuẩn bị bắn tên! Đúng lúc quân Ân còn cách cửa ra hẻm núi một đoạn xa, bỗng vang lên tiếng hét lớn từ phía trước. - Bắn tên!!! Ngay sau đó, hàng trăm mũi tên từ hai bên núi và đằng trước bay đến. Quân Ân bị bất ngờ, nhiều kẻ trúng tên ngã xuống, có chút rối loạn. Nhưng rất nhanh, dưới sự chỉ huy của tướng Ân, bọn họ đã sắp xếp lại đội hình. Quân cầm thuẫn bước ra che chắn cho toàn đội phía sau, tuy di chuyển chậm hơn nhưng vẫn tiếp tục tiến lên. Những mũi tên lại được bắn ra, nhưng hiệu quả đã không tốt như lúc đầu. Du Sơn thấy thế, ra hiệu cho quân thả gỗ và đá nhằm phá đội hình hiện tại của kẻ địch. Ầm ầm… đùng đùng!!! Sau khi nhận được mệnh lệnh, những tảng đá cao ngang ngực người, những thân cây to bằng một vòng tay được thả xuống. Tiếng động quá lớn, làm quân Ân rơi vào hoảng loạn. Khi nhìn thấy vật đang lăn xuống từ hai bên, nhiều kẻ chân mềm nhũn, vũ khí trên tay cũng run lên bần bật. Cũng có kẻ điên cuồng hét lớn, đưa thuẫn ra, định chắn gỗ đá lại. Ầm… Bộp… Á á á!!! Tiếng va chạm của gỗ đá vào lính cầm thuẫn hai bên. Bọn chúng hoặc bị gỗ hất văng ra hộc máu, hoặc bị đá lăn đè qua cả thuẫn lẫn người nát vụn. Nhất thời tiếng rên la khắp nơi và quân Ân cũng bị lộ hai bên sườn. Không bỏ lỡ thời cơ, những chiến binh tộc Đông hai bên núi tiếp tục rút tên ra bắn. Lại có thêm những tiếng la thảm thiết của những kẻ trúng tên vang lên. Lần này hiệu quả tốt hơn rất nhiều, liên tục có quân Ân bị tên bắn ngã xuống. Thấy tình hình không ổn, tướng Ân hét lớn, ra lệnh: - Quân thuẫn phía sau mau lấp vào vị trí, ổn định trận thế. Quân thuẫn phía trước tiếp tục tiến lên, bọn chúng không có nhiều gỗ đá nữa đâu. Quân giáo chuẩn bị mở đường, cung thủ yểm trợ tiến công. Đúng như tướng Ân dự đoán, sau khi đá gỗ được thả xuống thêm một lượt nữa thì không còn rơi thêm. Vẫn còn những mũi tên được bắn xuống, nhưng tác dụng chủ yếu là làm chậm tốc độ tấn công của quân Ân. Khi tiến tới một khu vực khá hẹp, bất ngờ có rất nhiều thân cây lớn hai bên ngã xuống, đè chết một số quân Ân. Đồng thời, chúng cũng chắn phần lớn đường đi. Du Sơn đứng trên một thân cây to, tay cầm khiên, tay cầm rìu nhỏ, chỉ về phía trước gào: - Xông lên!!! Theo sau tiếng hô là hàng ngàn chiến binh người Việt, tay cầm những vũ khí ngắn và linh hoạt như rìu nhỏ, dao găm, giáo ngắn. Bọn họ len lõi hoặc trèo qua những thân cây vừa đổ xuống tấn công vào quân Ân đang còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Trong địa hình chật hẹp, lợi thế về sự linh hoạt của chiến binh Việt và vũ khí được phát huy tối đa. Giáo dài và thuẫn lớn trở thành chướng ngại lúc này, cung tên phía sau lại bị những thân cây lớn chặn mất tầm bắn. Du Sơn dũng mãnh tay khiên, tay rìu liên tục vung lên. Những tên cầm giáo bị lưỡi rìu của ông chém không thương tiếc, kẻ cầm thuẫn bị tấm khiên của ông húc vào bật ngữa, đè lên tên phía sau. Thừa thế Du Sơn đạp lên thuẫn, vung rìu bổ xuống đầu chúng. Thấy Lạc tướng chiến đấu như thế, những chiến binh như được truyền thêm sức mạnh, lần lượt hạ từng tên đang tiến lên. Dù chiến thuật của tộc Đông đã rất tốt, phát huy tối đa lợi thế của bản thân, đánh vào nhược điểm của đối thủ, nhưng vẫn không thể bù đắp chênh lệch về quân số và trang bị. Bọn họ dần bị đẩy lùi khỏi khu vực cây ngã. Thấy lợi thế đang nghiêng về phía mình, tinh thần quân Ân dâng cao, sự hoảng loạn ban đầu đã biến mất. Du Sơn chiến đấu ở tuyến đầu, thấy tình hình như thế trong lòng cũng bất lực, chỉ hy vọng quân ta có thể kéo dài đến khi kẻ địch ngại hao binh mà rút lui. Nhưng chuyện này thật quá khó, nếu không có gì đột biến, có lẽ ông sẽ cùng đồng đội nằm lại nơi này mãi mãi. Là một Lạc tướng, ông không sợ cái chết, ông chỉ sợ sau khi mình chết, hậu quân của Lang Báo sẽ lộ ra nhược điểm rồi bị đánh bại. Như vậy thì giặc Ân sẽ thẳng một đường đánh tới Phong Châu, mất nước là chuyện sớm muộn. Trong lòng nghĩ như thế, nhưng tay Du Sơn chưa từng dừng lại, bên tai vang lên tiếng hô hào chém giết không ngừng. Tiếng hô hào ấy càng lúc càng lớn hơn, kèm theo đó là tiếng bước chân rầm rập từ phía sau. Tưởng mình bị ảo giác, sau khi giết một kẻ địch, Du Sơn ngoái đầu lại nhìn. Trong mắt ông lúc này là một đội quân xa lạ, vũ khí và trang bị khá hỗn tạp. Nhưng từ trang phục thì chắc chắn bọn họ là quân Văn Lang, chỉ là không biết đây là quân của ai. Từ trong đội quân ấy, một người thân hình cao lớn dẫn đầu, tay dao, tay khiên hét lớn: - Các chiến binh đồng bào đừng lo, có chúng ta tới trợ giúp các vị đây! Theo sau đó là những tiếng hô hào, khí thế ngút trời này giúp các chiến binh tộc Đông đang trong thế yếu chợt lấy lại tinh thần. Đội quân này chính là quân dự bị núi Trâu đến tiếp viện sau hơn mười ngày hành quân liên tục. Chẳng mấy chốc đội quân ấy tản ra, sóng vai chiến đấu cùng quân tộc Đông. Một cái bóng to lớn lướt qua cạnh Du Sơn, rồi tông thẳng vào một quân thuẫn phía trước. Cú húc này mạnh đến nỗi khiến tên kia văng ra xa, đụng trúng ba tên khác mới dừng lại. Người này lại tiếp tục lao tới, dùng dao cắm vào cổ bốn tên quân Ân kia với tốc độ chớp nhoáng. Sau đó câu ta quay lại nhìn Du Sơn nói: - Chào tướng quân! Tôi là Gióng, đội trưởng quân dự bị núi Trâu. Cho phép chúng tôi cùng ngài giết giặc nhé! Lúc này Du Sơn mới nhìn rõ mặt kẻ vừa tới. Gương mặt rất trẻ, ánh mắt sáng như sao, nụ cười tự tin trên miệng khiến người đối diện thấy thoải mái. Hai tay kẻ này cầm khiên và một con dao hơi dài, chỉ đứng đó mà khí thế toả ra hừng hực. Ông lấy lại tinh thần hô lớn: - Được! Các chiến binh, cùng xông lên giết sạch bọn giặc với ta! - Giết!!! Giết!!! Giết!!! Nhờ viện trợ kịp thời của quân dự bị núi Trâu mà quân Văn Lang đã có thể chống lại bước tiến công của quân Ân. Gióng lúc này đang chiến đấu gần với Du Sơn. Khác với sự mạnh mẽ của Du Sơn, phong cách chiến đấu của cậu kết hợp cả sức mạnh lẫn tính linh hoạt. Dao găm luôn tìm cách luồng qua phòng thủ của kẻ địch, rồi đâm vào nơi yếu hại, nhanh chóng hạ gục đối phương. Nếu gặp những kẻ phòng thủ chặt chẽ, cậu không ngại dồn sức vào một đòn làm chúng thất thế rồi kết liễu. Thân hình cao lớn của Gióng đi đến đâu, kẻ địch ngã xuống đến đó. Chiến tích như vậy quả thật quá nổi bật trong loạn chiến, không những làm Du Sơn thầm khen ngợi, mà đến tướng quân Ân cũng đã để ý tới. Thấy thế công đã mất, tinh thần quân lính vừa kéo lên đã tụt xuống, hắn biết không thể tiếp tục chiến đấu trong tình cảnh này, quyết đoán hạ lệnh: - Rút lui! Cung thủ bắn tên yểm trợ cho tiền quân lùi lại.