Chuyện quá đột ngột, Mặc Phi chuẩn gì, Vu Việt hơn bốn mươi tuổi, lúc thường mạnh mẽ bừng bừng, giống với dáng vẻ bệnh tật quấn , chẳng lẽ là nàng lãng quá ư?
lúc Vu Việt từ từ mở mắt, thấy Mặc Phi, : “Sao Phù Đồ đến đây? Ngày thường truyền sẽ chủ động đến mà.”
Mặc Phi lo lắng : “Bệ hạ vẫn còn tâm tình mà trêu đùa , thể khoẻ, vì sớm cho Phù Đồ ?”
“Nói cho Phù Đồ chi?” Vu Việt suy yếu , “Cũng chẳng bệnh nặng gì.”
“Lại còn bệnh nặng? Thái y là tình hình lạc quan đấy.”
Vu Việt thái y bên cạnh, khoát tay với bọn họ, : “Các ngươi ngoài .”
Đợi thái y rời , Vu Việt : “Việc đừng cho các đại thần khác, Cô tính toán cả .”
Mặc Phi gì.
“Phù Đồ cũng đừng lo lắng, Cô điều dưỡng mấy ngày là khỏe mà.” Vu Việt an ủi ngược nàng.
Mặc Phi từng thấy dáng vẻ tiều tụy của như , cảm thấy khó chịu.
Vu Việt đưa tay chạm hai má Mặc Phi, vẻ mặt cô đơn : “Mười mấy năm quadung nhan của Phù Đồ đổi, nhưng mà Cô già .”
“Ngài già?” Vu Việt rèn luyện thường xuyên, bình thường vẫn luôn tráng niên, hề dấu hiệu đổi, sát khí đều chuyển thành khí phách ngạo nghễ.
“Mặc dù bây giờ già, qua thêm mười năm nữa là Cô xứng với Phù Đồ nữa.” Vu Việt trầm thấp, “Có đôi khi Cô nghĩ, lẽ c.h.ế.t ở thời tráng niên cũng , ít nhất ở trong lòng Phù Đồ, Cô mãi mãi là một vĩ.”
“Đường đường Chiếu Vương mà cũng học cách thương xuân tiếc thu , sự tự tin kiêu ngạo của ngài ?”
Vu Việt ha ha vài tiếng, chăm chú Mặc Phi, : “Cô vẫn một tiếc nuối.”
“Tiếc nuối gì?”
“Cô bao giờ thấy Phù Đồ mặc nữ trang. Phù Đồ, Phù Đồ nguyện ý mặc vì Cô ?”
Mặc Phi trầm mặc một lúc, gật đầu.
Vu Việt vội sai cung nữ chuẩn , tâm tình Mặc Phi nặng nề tới bình phong, cởi bỏ từng chiếc y phục.
Y phục cung nữ chuẩn , tay áo dài rộng, đường viền gấm thêu, vân mây ẩn hiện, thắt lưng buộc đai. Ngồi ở bên gương thoa phấn nhạt, họa mày, thoa son môi, đội tóc giả, cài trâm ngọc, thắt dây tơ tằm…
Cung nữ xung quanh đều kinh ngạc đến ngây , thể tin mắt chính là Mặc Quân đại nhân nổi tiếng thiên hạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mắt phượng ngậm sương, tú nhan mĩ ngọc, khí chất thoát tục, tao nhã tuyệt .
Trong mắt Vu Việt tràn đầy sự kinh diễm, một lúc lâu mới mở miệng : “Quả nhiên chỉ Phù Đồ mới xứng là Hoàng hậu của Cô.”
Mặc Phi đến bên giường Vu Việt dựa nghiêng gối kéo trong ngực.
Cung nữ xung quanh thức thời rút lui, chỉ để hai bên .
“Làm Hoàng hậu của Cô …” Vu Việt hôn nhẹ đôi mày của nàng, thở dài .
“Phù Đồ sớm là Hoàng hậu của bệ hạ.”
“ mà Cô chiêu cáo thiên hạ, để cho Phù Đồ trở thành quốc mẫu một cách danh chính ngôn thuận.”
Mê Truyện Dịch
Mặc Phi thấy vẻ mặt khát vọng của Vu Việt, lo lắng, khẽ gật đầu.
Vu Việt mừng như điên, mạnh mẽ hôn đôi môi nàng, xoay một cái đặt nàng , lưỡi đầu xâm nhập triền miên.
Mặc Phi khước từ : “Bệ hạ, thể của ngài…”
“Quản nó gì, bây giờ Cô chỉ sủng ái Hoàng hậu của thôi.”
“Ưm…”
Một con bàn tay to chui trong y phục, cầm hai điểm tròn trơn bóng, nhẹ nhàng *****.
Y phục mặc cởi , rơi xuống cạnh giường.
Màn che buông xuống, Vu Việt lúc vốn suy yếu lúc giống như một con sói đói, tham lam nhấm nháp từng tấc của nữ tử , hai cơ thể khỏa quấn quýt, ngâm nga *****, màn che buông rủ cũng thể che nổi cảnh sắc mê bên trong…
Ngày hôm , khi cung nữ tẩm cung, chỉ thấy quần áo bên giường tán loạn, phía trong màn che, hai cơ thể bán khỏa quấn với , nệm chăn nghiêng lệch, căn bản thể che nổi bao nhiêu cảnh xuân.
Vu Việt cảm thấy , kéo chăn che lấy trong ngực, thấy mặt nàng phiếm hồng, dung mạo quyến rũ, nhịn nhấc chân, chen xuống phía của nàng, từ từ tiến , nâng thắt lưng nàng, động tác dám mạnh quá, cẩn thận.
Mặc Phi cảm thấy khó chịu, vô thức thối lui, sự thối lui càng khiến cho ***** bên trong mắt Vu Việt hiện lên rõ ràng, cuối cùng áp chế sự xúc động, tăng dần mức độ, mạnh mẽ luân phiên…
Mặc Phi đầu hàng, trong mơ mơ màng màng, Vu Việt thoải mái rời giường.
Đến khi thấy gọi cung nữ chuẩn tắm rửa, Mặc Phi mở choàng mắt, đầu về phía nam nhân của nàng.
Vu Việt thấy nàng tỉnh , lập tức tới dịu dàng : “Toàn dính cả , cùng tắm rửa .”