“Biểu ca, huynh thật lợi hại, ta tuyên bố, biểu ca là người lợi hại nhất thiên hạ.”
Đặng Ngọc Thần đứng bên, ánh mắt cưng chiều như đang nhìn món trân bảo hiếm có.
“Muội đó, bao giờ mới chịu lớn lên đây?”
Ôn Diệu Ý bĩu môi, lè lưỡi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Người ta không muốn lớn, muốn mãi ở bên biểu ca, lâu bao nhiêu cũng được.”
“Không biết xấu hổ, làm gì có cô nương nào không xuất giá.”
Nghe câu này, mặt nàng ta đỏ bừng, cúi đầu:
“Đám nam nhân bên ngoài có ai bằng biểu ca đâu.”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Gần như là một lời tỏ tình công khai.
Ôn Diệu Ý e lệ, ánh mắt nhìn lệch sang một bên.
Vừa đúng lúc thấy Tần Thư Dự đứng ngây người không xa.
“Đồ tiện tỳ, ngươi đang nhìn trộm gì!”
Tiếng quát sắc bén khiến Tần Thư Dự tỉnh lại, vội tiến lên hành lễ, nói mình chỉ đi ngang qua.
“Đi ngang qua? Đồ tiện tỳ này, không biết đã lén trộm nhìn bao lâu rồi! Hôm nay còn trộm đồ trong thư phòng biểu ca, giờ lại tới đây nhìn trộm ta với biểu ca!”
“Ngươi đúng là chẳng biết liêm sỉ, rời nam nhân một chút cũng không sống nổi sao!”
Nói xong, Ôn Diệu Ý còn làm nũng, kéo vạt áo Đặng Ngọc Thần:
“Biểu ca, trong phủ sao có loại tiện tỳ không hiểu chuyện này? Không biết tẩu tẩu dạy dỗ kiểu gì, dám vượt cấp nhìn lén chủ nhân, kéo xuống đ.á.n.h c.h.ế.t đi cho rồi.”
Nghe vậy, Tần Thư Dự giật mình, vội thanh minh:
“Nô tỳ không trộm đồ, cũng không nhìn lén hai vị chủ tử. Nô tỳ chỉ đi ngang qua. Thái t.ử điện hạ biết rõ, nô tỳ luôn trực thư phòng, làm sao trộm đồ được.”
“Ngươi còn cãi nữa! Thư phòng biểu ca ta xưa nay không cho nữ nhân vào, ngươi là thứ gì mà dám trực bên trong!”
“Ta trực thư phòng hay không, tra sổ là rõ. Ôn cô nương thân là nữ t.ử Ôn gia, từng lời từng hành động đại diện Hoàng hậu nương nương. Vậy mà cứ không phân rõ trắng đen mà kết luận ta… Chẳng lẽ còn muốn lấy cớ đó đ.á.n.h thêm hai cái sao?”
Nàng ngẩng đầu nhìn Đặng Ngọc Thần, để lộ nửa mặt sưng đỏ.
Ôn Diệu Ý không ngờ một tiện tỳ lại cứng miệng thế, trong lòng căm hận muốn xé xác nàng tại chỗ.
Nhưng trên mặt nàng ta lại tỏ vẻ oan ức, khóc thút thít:
“Biểu ca, Diệu Diệu không phải cố ý đ.á.n.h nàng ta… Thật sự vì lo cho an nguy của huynh, mới nhất thời rối loạn.”
6
Đặng Ngọc Thần an ủi:
“Được rồi, khóc cái gì chứ, chẳng qua chỉ đ.á.n.h một nha hoàn mà thôi. Muội cũng là vì lo lắng quá nên rối cả lên, lần sau đừng hấp tấp như thế, nghe lời.”
Chỉ là đ.á.n.h một nha hoàn mà thôi?
Tim của Tần Thư Dự trong khoảnh khắc rơi thẳng xuống đáy vực.
Nàng vẫn còn đang cố tìm lý do cho Đặng Ngọc Thần, rằng có lẽ… có lẽ vì thân thế nàng không thể nói ra, mới khiến Đặng Ngọc Thần không thể đứng về phía nàng.
Ôn Diệu Ý nín khóc mỉm cười, nói với Tần Thư Dự:
“Vân Yên cô nương, hôm nay Diệu Diệu hiểu lầm cô, Diệu Diệu ở đây xin lỗi cô.”
Nói xong, nàng ta đưa tay kéo Tần Thư Dự đang quỳ dưới đất đứng dậy.
Trong khoảnh khắc áp sát, Ôn Diệu Ý ghé sát tai nàng thì thầm:
“Tần cô nương, có muốn xem địa vị của cô trong lòng biểu ca thế nào không?”
Đặng Ngọc Thần phía sau lập tức nhanh tay đỡ lấy Ôn Diệu Ý.
“May mà biểu ca nhanh tay, nếu không hôm nay Diệu Diệu đã ngã một cú rồi. Vân Yên cô nương trong lòng có giận, vừa rồi đẩy một cái, xem như chúng ta hòa nhau rồi nhé.”