Hai người họ đưa ra quyết định rồi sai bảo đệ tử bắt đầu thu gom.
Những thứ đó đều phải nộp lên cho tông môn.
Và tất nhiên là tông môn sẽ chiếu cố bọn họ, ban thưởng phong phú cho bọn họ, thậm chí sẽ lựa chọn một vài người thích hợp trong đó để sử dụng tiên khí.
Hơn trăm món tiên khí đã được hai tông môn chia đều.
Ngụy Hằng và Xương Khả Thiên chỉ cảm thấy bản thân như đang nằm mơ vậy.
Thật sự quá giống nằm mơ! Bọn họ chưa từng trải qua chuyến thám hiểm nào như vậy cả.
Xưa kia, trong Đại Nhật tiên châu có bảo vật của tiên nhân nào đó xuất hiện, thế lực khắp nơi tranh giành có thể ví von như đầu rơi máu chảy.
Nếu đó là vật của Kim Tiên thì tam đại bá chủ như Chu tộc, Khương tộc và Trùng Hư tiên tông đều sẽ tham gia, đến lúc đó sẽ không đến lượt những tông môn hạng hai như bọn họ.
Nhiều lắm là húp được miếng canh.
Thế nhưng, lần này, bọn họ không ngờ tới nơi đây do Kim Tiên để lại, càng không nghĩ tới được Tần Ninh dẫn đường, đi vào bình yên như vậy và cứ thế nhận được bảo vật! Bọn họ đi qua hơn trăm pho tượng lấy được tiên khí, thế là cả đoàn người đi theo sau Tần Ninh không chút hoang mang.
Bọn họ đi sâu vào trong đại sảnh thêm chút nữa.
Ngoài ngọc giản có cấm chế tỏa ra một vầng sáng mờ nhạt phong ấn nội dung trong ngọc giản,
“Đây là...”, Ngụy Hằng căng thẳng, không khỏi kinh ngạc xen lẫn vui sướng nói: “Đó là ngọc giản chứa tiên quyết do Kim Tiên để lại!”