Trong phòng bày trí đơn giản, tuy rằng đã nhiều năm trôi qua nhưng rất nhiều đồ vật vẫn giống hệt như trước đây, không bị dính một chút bụi nào.
Tần Ninh nhìn vào phòng, trong lòng hắn nôn nao, hắn đi vào căn phòng bên trái.
Nhìn thấy bóng dáng đang nằm trên giường, trong nháy mắt, hai hàng nước mắt chảy dài trên má Khương Thái Bạch, ông ta khóc không thành tiếng.
Tần Ninh nhìn người nằm trên giường, trong đầu hắn hiện ra hình ảnh tiểu cô nương năm xưa, người thiếu nữ ấy mới hai mươi tuổi, là nữ tử tuyệt đại phong hoa trên thế gian này, trong chốc lát, trong lòng hắn có nhiều mối ngổn ngang.
Đây không còn là Khương Thái Vi mà hắn từng quen biết nữa.
Hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện lúc hai người gặp lại nhau lại là cảnh tượng như thế này! Tay Tần Ninh vươn lên, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay khô như vỏ cây của bà ta, hắn nắm lấy bàn tay ấy, nói một cách dịu dàng: “Thái Vi, là ta…”
Hắn nói nhưng không có ai đáp lời.
Khương Thái Bạch nghẹn ngào: “Tỷ tỷ!”
Tiếng khóc của ông ta khiến Tần Ninh thấy phiền lòng.
Tần Ninh vẫn chưa nghĩ tới chuyện sẽ có ngày hắn gặp lại Khương Thái Vi theo cách này.