Mắt máu nhìn từ trên cao xuống, một loại áp lực nghiêng trời lệch đất xuất hiện.
Mà lúc này, Tần Ninh lơ lửng giữa trời cao, ánh mắt hắn nhìn về phía thành cổ.
Ở nơi đó, Chu Vận Thiên và Nguyên Chính Cương đang nuôi ý định bỏ trốn, nhưng lại bị rồng lửa đeo bám, không tài nào thoát thân được.
“Tần Ninh!”
Lúc này, Chu Vận Thiên liên tục rống lên đầy giận dữ.
“Dù có phải vào âm tào địa phủ đi chăng nữa, ta cũng sẽ chờ ngươi ở đó, chờ đến ngày ngươi chết xuống địa ngục!”
Tần Ninh bước từng bước lên phía trước, hắn đứng từ xa nhìn Chu Vận Thiên, rồi nói một cách đầy hờ hững: “Dù có vào âm tào địa phủ, ta cũng sẽ làm vua ở chốn âm ty, chờ ta sao? Chờ ta tới giết ngươi thêm một lần nữa phải không?”