Gió lốc trong khoảnh khắc xông vào bên trong đám cơn lốc kia, xông ra phong nhãn.
Phốc phốc phốc...
Máu tươi nổ tung.
Một vị Bán Vương!
Hoàn toàn mất mạng!
Cả quá trình chẳng qua mới có một phút.
Địch Dung chết.
Lâm Ngữ Thành cùng Tổ Định giờ phút này trợn mắt há mồm.
Quá ác, quá ác!
Cũng may trước kia không có có ý đồ gì với Tần Ninh, nếu không có chết cũng không biết chết như thế nào.
Hai người rõ ràng nhìn ra.
Tần Ninh cũng không phải là dựa vào thực lực của bản thân để chém giết Địch Dung.
Mà là dựa vào những cơn gió lốc tự nhiên, gió lốc vô ý thức bị Tần Ninh khống chế để bộc phát ra uy lực thực thụ.
Chuyện này càng khủng bố hơn.
So với việc Tần Ninh tự dựa vào thực lực để chém giết Địch Dung còn kinh khủng hơn nhiều.
Một tuyệt địa như thế này còn có thể bị Tần Ninh điều khiển.
Vậy còn có cái gì mà Tần Ninh không thể điều khiển chứ!
Người thanh niên này càng ngày càng kỳ dị!
Lúc này, Tần Ninh nhìn Hình Thiên Phạt.
"Bát Tinh Thiên Phủ Quyết!"
"Bát Tinh Khai Thiên!"
Hình Thiên Phạt giờ phút này trực tiếp đánh xuống một búa.
Giờ khắc này, Hình Thiên Phạt đâu còn dám dừng lại.
Một búa nện xuống, khí tức kinh khủng bộc phát lập tức phá vỡ mấy luồng gió lốc của Tần Ninh, Hình Thiên Phạt cũng không quay đầu lại, trong nháy mắt xông ra ngoài phong nhãn, giẫm lên gió lốc, cũng không quay đầu lại mà chạy hẳn.
"Đáng tiếc, hắn ta chạy mất!", Tổ Định giờ phút này cảm thán.