Tần Ninh nhìn về phía trước, kinh ngạc trong chốc lát, nhưng khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Nơi tốt đấy!”
Cầu dây thừng từng đã qua, Tần Ninh bước chân ra.
Phía trước xuất hiện một cảnh tượng kinh hãi.
Núi lửa phun ra ngọn lửa cao vạn trượng.
Mà dưới chân núi lửa lại bao quanh dòng sông sóng đánh cuồn cuộn.
Núi lửa và sông lớn.
Hai cảnh tượng hoàn toàn ngược lại, lúc này lại cùng tồn tại.
Khiến tất cả mọi người bây giờ đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Đây là cái nơi quái quỷ gì thế!
Nhưng Tần Ninh khẽ mỉm cười, bước ra.
“Tiếp theo đừng đi theo ta”, nhìn thấy mấy người còn muốn đi theo mình, Tần Ninh mở miệng nói: “Đi vòng núi lửa và nộ hải bên này, phía trước còn có con đường sống, hoặc là né tránh người của Kim Ô lâu, các ngươi mới có thể sống sót, đi theo ta chỉ có đường chết”.
Tần Ninh cũng không phải nói bừa.
Hoả sơn và nộ hải kia đối với hắn mà nói không khác gì thắng cảnh tu hành.
Nhưng đối với mấy người trước mặt mà nói, tiến vào chắc chắn chết.