Phong Lai Kinh Dạ

Chương 6



Nghe nói Thành vương vừa nhận thư đã rơi lệ ngay tại chỗ, nghẹn ngào nói:

 

“Đình Dạ cuối cùng cũng trưởng thành rồi, biết thương người rồi.”

 

Khi biết tin ca ca báo cáo như vậy, ta thực sự bị khả năng “nói hươu nói vượn” của hai người họ làm cho há hốc mồm.

 

Dù thương tích không nhẹ, nhưng chỉ sau một ngày tỉnh lại, Văn Đình Dạ đã xuống giường đi lại, vài hôm sau còn theo ta lên núi đào dược thảo.

 

Ta hỏi hắn:

 

“Huynh không lo cho Thành vương sao?”

 

Văn Đình Dạ nheo mắt ranh mãnh, cười nói:

 

“Nhị ca nói kinh thành đã là ‘cung tiễn mạnh hết, kẻ mạnh thì cũng kiệt lực’ , ta đi hay không cũng không quan trọng.”

(Ý nói kẻ địch đã hết sức, chẳng còn khả năng phản công mạnh mẽ)

 

Từ lúc rời thôn Xuân Thủy đến nay chưa tròn hai năm, ngai vàng đã chuẩn bị đổi chủ lần thứ hai.

 

Người chịu khổ vẫn chỉ là bách tính.

 

Ta thở dài, tiếp tục vung cái cuốc nhỏ đào thuốc.

 

Gió thu cuối mùa thổi xào xạc qua rừng, Văn Đình Dạ cúi đầu vò nát nhành cỏ dại trong tay, một lúc lâu không nói gì.

 

Rồi ta nghe thấy chính mình cất giọng khẽ khàng:

 

“Đợi chiến sự yên ổn, ta sẽ quay về thôn Xuân Thủy.”

 

Văn Đình Dạ thoáng ngẩn người:

 

“Nhưng nhị ca của ta không phải ở kinh thành sao?”

 

Suy nghĩ chốc lát, hắn nói thêm, giọng nhỏ hẳn đi:

 

“Nếu muội muốn ở lại thôn Xuân Thủy thì… ta cùng muội về đó cũng được.”

 

Ta nghẹn ngào trong cổ, cố ép bản thân cúi đầu tiếp tục đào đất:

 

“Nhà ta không có chỗ cho huynh ở, phòng trống còn phải để dành đón rể cơ.”

 

Sắc mặt Văn Đình Dạ thoắt cái tối sầm lại, cỏ dại trong tay bị hắn vặn xoắn đến nát bươm.

 

Hắn giận dữ ném nhành cỏ xuống đất, đứng bật dậy bước qua bước lại.

 

Nhành cỏ rơi nhẹ tênh trên nền đất mà chẳng phát ra tiếng động nào.

 

“Muội… muội!”

 

Văn Đình Dạ ôm ngực, nửa ngày mới bật thốt lên, gương mặt đỏ bừng:

 

“Muội thật quá đáng! Muội định ‘khởi loạn bỏ rơi’ ta sao?” (ban đầu mập mờ rồi bỏ rơi)

“Muội sờ cũng đã sờ rồi, nhìn cũng nhìn rồi, giờ lại muốn phủi sạch trách nhiệm?”

 

Ta ngây ngốc:

 

“Ta… ta lúc nào sờ huynh?”

 

“Khi ta bị thương, chẳng phải ngày nào muội cũng đến thay thuốc sao!”

 

Hắn hùng hồn đầy lý lẽ, khiến ta sững sờ:

 

“Đó… đó là bôi thuốc mà.”

 

“Ta mặc kệ!”

 

Văn Đình Dạ mím môi, vành mắt đỏ hoe như bị ủy khuất ghê gớm lắm:

 

“Chẳng lẽ muội chê mặt ta bây giờ có vết sẹo, không còn đẹp như trước nữa?”

 

Vết thương lần trước để lại một vết sẹo từ giữa mày kéo dài xuống khóe mắt hắn.

 

Ta phản bác cứng nhắc:

 

“Dù thế nào ta cũng không làm thiếp cho huynh.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ta chưa từng nghĩ để muôiij làm thiếp!”

 

“Vậy còn tiểu thư nhà Lưu tướng quân? Đại ca của huynh đã thành thân, con trưởng cũng có rồi, nàng ta muốn gả vào nhà huynh chẳng lẽ lại gả cho ai khác ngoài huynh?”

 

Khuôn mặt Văn Đình Dạ vốn u ám giờ bỗng rạng rỡ như nắng sau mưa, nở nụ cười sáng lạn:

 

“Hóa ra muội là lo lắng cho ta à.”

 

Hắn mạnh mẽ kéo ta vào lòng ôm chặt, sau đó sải bước nhẹ nhàng chạy xuống núi.

 

“Diệu Diệu, chờ ta, ta nhất định sẽ cưới muội.”

 

12

 

Văn Đình Dạ nói quả không sai, chưa đến ba tháng, Thành vương đã tiến vào hoàng thành, trở thành tân hoàng.

 

Thiên hạ đại xá, miễn thuế ba năm.

 

Bách tính ai nấy đều hân hoan vui mừng, may mắn vì cuối cùng cũng thoát khỏi ách thống trị của bạo quân.

 

Ta và cha mẹ đoàn tụ ở kinh thành, chuyển vào sống trong phủ đệ rộng lớn của ca ca.

 

Nay Thành vương, tức tân đế, đã phong thế tử làm Thái tử, còn Văn Đình Dạ thì được phong làm Vinh Thân Vương.

 

Chỉ là lời đồn trong kinh ngày càng lan rộng: ban đầu nói Vinh Thân Vương vì bị thương trên chiến trường nên thân thể suy nhược, dần dà lại thành “Vinh Thân Vương bị thương nặng đến mức không còn khả năng phòng the”.

 

Dù sao cũng từng gắn bó một thời gian, mẫu thân lo lắng khôn nguôi, cứ nài nỉ ta đi thăm Văn Đình Dạ.

 

Đến Vinh Thân Vương phủ, ta trông thấy ái nữ của Lưu Đại tướng quân– Lưu Ninh Lê.

 

Ninh Lê xinh đẹp kiều diễm, gương mặt nhỏ nhắn như lòng bàn tay, đôi mắt hạnh tươi sáng, nụ cười quyến rũ đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Lưu Lợi Thông được phong làm Vũ Dũng Hầu, kiêm danh hiệu Hộ Quốc Đại tướng quân, nắm giữ 20 vạn đại quân, quyền thế nghiêng trời.

 

Nhìn trúng vị hôn phu vốn “yểu mệnh” như Văn Đình Dạ, ông sao có thể cam lòng? Thế nên liền sai con gái đến “thăm dò”.

 

Nàng ta ngồi bên giường bệnh của Văn Đình Dạ, dịu dàng cầm thìa thuốc đưa tới bên môi hắn.

 

Trên đường đến kinh thành, Văn Đình Dạ còn tràn đầy sức sống, vậy mà lúc này sắc mặt tiều tụy, đôi mắt ảm đạm vô hồn.

 

Thìa thuốc vừa đến môi, hắn đã ho kịch liệt đến mức trời long đất lở.

 

Một thìa thuốc hắt hết lên váy Lưu Ninh Lê.

 

Váy lụa màu xanh nhạt lập tức bị nhuộm thành một mảng nâu bẩn.

 

Ninh Lê vội vã đứng dậy, vừa lau chùi vừa tỏ vẻ đau lòng:

 

“Ninh Lê… thật xin lỗi, ta…”

 

Lời còn chưa dứt, Văn Đình Dạ lại ho dữ dội đến mức run cả người.

 

Sắc mặt Ninh Lê sa sầm, cố nặn ra nụ cười rồi viện cớ có việc, phẩy khăn tay giận dữ rời đi.

 

Từ đầu đến cuối, nàng ta không buồn liếc ta lấy một cái.

 

Đợi bóng nàng khuất hẳn, ta mới bước đến bên giường.

 

Văn Đình Dạ chống tay ngồi dậy, lấy tay áo lau chỗ giường mà Ninh Lê vừa ngồi:

 

“Diệu Diệu, ngồi đi, ta lau sạch rồi.”

 

Lau xong, hắn gọi người sắc thuốc mới, rồi nằm tựa đầu giường thở dốc:

 

“Ngực ta đau quá… đến tay cũng không nhấc nổi, muội đút cho ta được không?”

 

Ta khuấy nhẹ bát thuốc, không nhịn được đưa mu bàn tay chạm vào gương mặt lạnh như băng của hắn:

 

“Huynh giả vờ hay thật đấy?”

 

Văn Đình Dạ nhanh như chớp nắm lấy cổ tay ta, áp bàn tay ta lên má mình:

 

“Nếu muội thấy đau lòng thì là giả, còn nếu không thấy thì là thật.”

 

“Ta uống thuốc làm yếu người, chứ đồn đại ngoài kia toàn là giả. Muội còn không hiểu ta sao?”