Phong Lai Kinh Dạ

Chương 4



07

 

Trời dãi nắng dầm sương, chỉ còn ba ngày đường nữa là tới Túc Châu, ta cứ tưởng mọi chuyện sẽ suôn sẻ.

 

Nào ngờ trên đường lại đụng phải một tên lính đào ngũ lang thang.

 

Hắn giả vờ kiểm tra giấy thông hành, nhưng bàn tay bẩn thỉu đã túm lấy ta, kéo vào sâu trong rừng.

 

Văn Đình Dạ lập tức rút con d.a.o găm phòng thân, vung về phía mắt hắn.

 

Không ngờ tên lính phản ứng cực nhanh, lách người khiến d.a.o lướt qua khoảng không.

 

Hắn ra tay tàn độc, còn Đình Dạ thì trước đây chỉ mới học vài chiêu cơ bản với sư phụ trong thôn. 

 

Tên lính tìm được sơ hở, hất văng con d.a.o găm của Đình Dạ, rồi tung một cước đá hắn ngã xuống đất. Hắn giơ d.a.o lên, định kết liễu.

 

Đình Dạ nằm trên đất, nghiến chặt răng, cố gắng bò dậy nhưng không theo kịp tốc độ của hắn.

 

Chỉ trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, ta nhìn d.a.o găm trên đất, rồi lại nhìn Đình Dạ đang ngã sóng soài.

 

Ta nhào tới, chộp lấy dao, không chần chừ một giây, đ.â.m thẳng vào lưng hắn, nhắm trúng tim.

 

Tay ta rất vững, góc độ cực chuẩn.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Tên lính chỉ thấy n.g.ự.c mình đau nhói, một ngụm m.á.u tươi phụt ra từ miệng, rồi nỗi đau như xé tim ập đến.

 

Hắn quay đầu lại nhìn ta, ánh mắt tràn đầy không thể tin nổi, tay run rẩy ôm lấy vết m.á.u trước ngực, rồi ngã xuống đất co giật.

 

Cả người ta run bần bật, không cách nào dừng lại được.

 

Văn Đình Dạ từ dưới đất bò dậy, ôm chặt lấy ta, che mắt ta lại.

 

Hắn không ngừng xoa lưng ta, giọng trấn an:

 

“Ổn rồi, ổn rồi… Đừng sợ.”

 

Cảm nhận hơi ấm từ cơ thể hắn truyền sang, ta cố gắng để lấy lại giọng nói của mình:

 

“Hắn… hắn c.h.ế.t rồi sao? Ta… ta g.i.ế.c người rồi phải không?”

 

Đình Dạ nhận lấy con d.a.o găm từ tay ta, dùng sức lau mặt ta, ghé sát tai ta thì thầm:

 

“Không sao nữa rồi, Diệu Diệu.”

 

Chỉ khi ta thôi run rẩy, hắn mới buông tay, cầm d.a.o ngồi xổm xuống bên tên lính đào ngũ.

 

Hắn đặt ngón tay dưới mũi hắn, rồi quay đầu nói với ta:

 

“Hắn vẫn chưa chết.”

 

Trái tim đang treo lơ lửng của ta rơi phịch xuống, nhẹ cả người. Ta vừa định nói liệu gây thương tích có phiền phức gì không thì thấy Đình Dạ giơ d.a.o bổ xuống, thêm một nhát chí mạng vào tim hắn.

 

Cơ thể tên lính vốn bất động bỗng giật mạnh lên khi lưỡi d.a.o cắm vào.

 

Rồi hắn hoàn toàn nằm im, không còn dấu hiệu sống.

 

Đình Dạ lau tay vào áo hắn, giọng thản nhiên:

 

“Giờ hắn c.h.ế.t rồi. Không phải do muội giết, là ta.”

 

“Đừng sợ, Diệu Diệu.”

 

Sau khi g.i.ế.c tên lính, Văn Đình Dạ quyết đoán thuê ngay một cỗ xe ngựa, bảo phu xe chở chúng ta chạy suốt đêm đến Túc Châu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trả tiền xong, trong người chỉ còn lại mười văn, ta chỉ đủ mua vài chiếc bánh khô.

 

Ngay cả những chiếc bánh đó, Đình Dạ cũng không nỡ ăn. Ta ăn hai bữa, hắn mới ăn một.

 

Mỗi khi đêm đến, ta lại nhớ đến xác tên lính trong rừng, toàn thân lạnh toát. Văn Đình Dạ liền ôm chặt lấy ta, giọng nói trầm ấm quen thuộc thì thầm bên tai:

 

“Đừng sợ, người là ta giết, không liên quan gì đến muội.”

 

08

 

Đường xa dằng dặc, xe ngựa lắc lư, cuối cùng chúng tôi cũng đến được Túc Châu.

 

Khi Văn Đình Dạ tìm đến phủ Thành vương gõ cửa, tên tiểu đồng canh cổng suýt nữa tưởng chúng ta là dân chạy loạn.

 

Một phụ nhân từ trong phủ hớt hải chạy ra, vừa trông thấy Văn Đình Dạ liền vươn tay ra, gương mặt xinh đẹp đẫm lệ.

 

“Đình Dạ, Đình Dạ, con của ta!”

 

Ta bỗng nhớ đến dáng vẻ mẫu thân ta ngày ngày ngóng trông ca ca, nước mắt cũng trào ra không kìm được.

 

Đợi bà khóc xong, Văn Đình Dạ khẽ kéo ta ra phía trước, trịnh trọng nói:

 

“Mẫu thân, đây là muội muội của nhị ca, tên là Diệu Phong. Lần này nếu không nhờ muội ấy cùng con bôn ba ngàn dặm đến Túc Châu, e rằng con đã không thể sống sót mà gặp lại người.”

 

Nước mắt Thành vương phi dường như không thể cạn, đôi mắt đỏ hoe lại ôm lấy ta, vừa khóc vừa nói:

 

“Hôm đó trong phủ gặp đại nạn, ta đành gửi gắm con cho Dương Vân. Nào ngờ đứa trẻ thật thà ấy lại trực tiếp đưa con về nhà mình. Ta và vương gia biết chuyện thì lo sốt vó, sợ liên lụy cả nhà các con.”

 

“Khó khăn lắm mới thoát được từ phương Nam ra, giờ lại sắp đánh nhau. Vậy mà con bé còn lặn lội đường xa đưa Đình Dạ đến tận Túc Châu.”

 

“Diệu Phong, nếu con không chê, hãy coi ta là nghĩa mẫu. Ân tình nhà con đối với nhà ta, cả đời này chúng ta cũng trả không hết.”

 

Ta còn đang mơ hồ, chưa kịp mở miệng đồng ý thì Văn Đình Dạ đã vội vã đứng chắn trước mặt Thành vương phi:

 

“Mẫu thân, sao Diệu Phong có thể làm nghĩa nữ của người được?!”

 

Thành vương phi khóc đến mắt sưng húp, giơ tay đánh hắn:

 

“Thằng bé vô tâm! Ân tình lớn thế này, đến mức con làm con trai người ta cũng chưa trả nổi. Ta nhận con bé làm con gái thì có gì mà không được?!”

 

Văn Đình Dạ sốt ruột đến toát mồ hôi, không hiểu sao người mẹ dịu dàng của mình lại thành ra hai năm ở phương Nam liền biết đánh người:

 

“Con không có ý đó! Là… con, con…”

 

Đúng lúc bầu không khí đang căng thẳng, Thành vương và thế tử trở về phủ.

 

Ca ca ta – Dương Vân – nhoẻn cười, vẫy tay với ta từ giữa đám đông:

 

“Diệu Phong!”

 

Thành vương lại khác hẳn tưởng tượng của ta. Ta vốn nghĩ hoàng thân quốc thích hẳn sẽ nghiêm nghị uy nghi, ai ngờ ông là một người đàn ông trung niên phúc hậu, khuôn mặt tròn trịa luôn tươi cười.

 

Ông liếc nhìn Văn Đình Dạ một cái rồi bước đến trước mặt ta:

 

“Con chính là Diệu Phong? Dương Vân thường nhắc đến con, nói con không chỉ thông minh mà còn là cô bé dễ thương nhất Xuân Thủy thôn. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.”

 

09

 

Ta nói với ca ca lý do vì sao cha mẹ chưa đến, huynh ấy lập tức phái người về Xuân Thủy thôn đón họ.

 

Sự vụ ở Túc Châu bận rộn, ngày hôm sau Văn Đình Dạ phải đến phủ nha địa phương xử lý công việc.

 

Còn ta thì đến trại dưỡng thương giúp đỡ.