Phong Lai Kinh Dạ

Chương 2



03

 

Mùa xuân tới, cây cối đ.â.m chồi nảy lộc, từ xa nhìn lại, núi sông tràn đầy sinh khí, vạn vật đợi ngày hồi sinh.

 

Phụ thân quyết định cho Văn Đình Dạ lên trấn học ở thư viện.

 

Sáng sớm, ta làm xong hai mẻ đậu phụ, hai chúng ta cùng ngồi xe bò lên trấn.

 

Văn Đình Dạ vào thư viện nghe giảng, còn ta thì ngồi ngay cổng thư viện bày sạp bán đậu phụ. Bán hết thì lại cùng nhau về nhà.

 

Nhưng hôm nay thật là xui xẻo, vừa mới bày sạp đã đụng phải Phùng Độ.

 

Nhà họ Phùng là hào hộ nổi danh trong trấn, còn Phùng Độ thì có chút “giao tình” với nhà ta.

 

Năm xưa, khi ca ca ta trúng cử, nhà họ Phùng từng nhờ người đến dạm hỏi.

 

Chỉ là từ bé Phùng Độ đã chẳng chịu học hành, ỷ vào gia thế giàu có, cả ngày chỉ biết cờ bạc, hoa nguyệt, là loại người mà cho dù ca ca ta không đỗ đạt, ta cũng chẳng bao giờ gả.

 

Trước đây Phùng Độ còn e dè vì ca ca ta làm quan ở kinh thành, không dám gây khó dễ. Nay nghe tin gió ở kinh vừa truyền đến, hắn đã không chờ nổi mà chạy đến giễu cợt.

 

Đậu phụ đang bốc hơi nóng hổi bị đám tiểu đồng theo hầu hắn đạp nát bét, văng tung tóe trên nền đá xanh, trộn lẫn bùn đất dơ bẩn không chịu nổi.

 

Phùng Độ khoanh tay, bĩu môi cười, nói sẽ “tốt bụng” cưới ta làm thiếp:

 

“Ta thấy bây giờ ngươi cũng chẳng ai thèm, ta đành tốt bụng thu nhận làm tiểu thiếp, cũng coi như nâng ngươi lên một bậc.”

 

Ta hờ hững đáp:

 

“Ca ca ta sớm đã tìm cho ta một phu quân ở rể, không cần ngươi bận tâm.”

 

Phùng Độ nghe xong như nghe chuyện cười:

 

“Ca ca ngươi ấy à? Chắc giờ không biết c.h.ế.t rũ xó nào rồi, chưa biết có ai nhặt xác không. Còn tìm phu quân hộ ngươi? Đừng bảo là lôi thứ quỷ quái nào đó về để lấp chỗ trống nhé?”

 

Hắn càng nói càng đắc ý, giữa ban ngày ban mặt còn giơ tay định kéo tay ta.

 

Ta hạ quyết tâm, đợi hắn chạm vào là sẽ vung tay cào rách mặt hắn cho hả giận.

 

Ngay lúc ta chuẩn bị ra tay, một bàn tay lạnh như băng từ phía sau kéo ta lại.

 

Quay đầu, ta bắt gặp gương mặt Văn Đình Dạ lạnh lẽo như băng giá.

 

Nửa năm ở thôn Xuân Thủy, Văn Đình Dạ đã cao lớn hẳn. Trước kia hắn chỉ nhỉnh hơn ta nửa cái đầu, giờ muốn nhìn thẳng mắt hắn ta phải hơi ngẩng lên.

 

Hắn kéo ta ra sau, bước lên trước chắn hẳn ánh mắt dò xét của Phùng Độ.

 

Văn Đình Dạ nói, giọng lạnh như sương:

 

“Ta chính là phu quân ở rể mà ca ca nàng tìm về. Ngươi định làm gì vị hôn thê của ta?”

 

Phùng Độ thấp bé, đứng cạnh ta còn không bằng, huống chi lúc này đối diện với Văn Đình Dạ – thiếu niên cao ráo, sắc mặt u ám như trời sắp đổ tuyết.

 

Hắn liền vô thức lùi nửa bước.

 

Xung quanh đã có tiếng xì xầm bàn tán:

 

“Phùng Độ dám ức h.i.ế.p Diệu Phong muội tử thế này, Dương Vân trở về thể nào cũng tìm hắn tính sổ.”

 

Mặt Phùng Độ đỏ bừng từng tấc, gạt đám đông định bỏ đi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta quát lên:

 

“Đứng lại! Trả tiền đậu phụ đây!”

 

Đậu là do cha mẹ ta cực khổ trồng, đậu phụ là ta thức khuya dậy sớm ngâm rồi xay. Vậy mà hắn chỉ vài bước chân đã giẫm đạp tan nát, biến mồ hôi công sức thành bọt nước.

 

Đám tiểu đồng của hắn vội vàng ném lại một miếng bạc vụn, mấy người luống cuống bỏ chạy theo chủ.

 

04

 

Những lời đồn vặt vãnh ở trấn rốt cuộc cũng truyền về thôn Xuân Thủy, mẫu thân kéo ta lại, giọng đầy lo lắng truy hỏi.

 

Ta nóng bừng vành tai, vội vàng chối:

 

“Chỉ là lúc đó tiện miệng nói để giải vây thôi, sao có thể là thật được.”

 

“Vậy thì tốt.” Mẫu thân thở dài, nỗi u sầu giữa đôi mày không sao xua đi nổi. “Mẹ không mong con gả vào nhà cao cửa rộng, chỉ cầu bình an thuận hòa. Hắn hiện giờ ở tạm nhà mình, sớm muộn cũng phải rời đi, chẳng lẽ con lại muốn cuối cùng làm thiếp cho người ta sao?”

 

Thời cuộc hỗn loạn, sức khỏe Hoàng đế ngày càng suy kém, khắp nơi thế lực ngầm ngóng trông cơ hội.

 

Thành vương tuy đã bị đày, nhưng trong triều vẫn có nhiều người ủng hộ.

 

Khi rời đi, ca ca từng nói, thuộc hạ Thành vương đang mưu tính cứu chủ, ngày ngài ấy đăng vị hoàng đế chỉ là chuyện sớm muộn.

 

Mà Văn Đình Dạ, đường đường là đích tử của Thành vương, tương lai chắc chắn vinh hoa vô tận.

 

“Nhà nông chúng ta, từ trước đến nay cũng như sau này, chẳng bao giờ với tới tà áo của người ta.”

 

Cuộc sống trôi như trước, chỉ là sưu thuế càng lúc càng nặng, nghe nói ở phía Nam đã có nghĩa quân nổi dậy.

 

Trấn Đào Hoa cách kinh thành khá xa, tạm coi là yên ổn, dạo này không ít nhà quyền quý tới đây lánh nạn.

 

Ngay cả đại tiểu thư nhà tri huyện, vốn đã gả đi xa, cũng dắt con cái về tạm trú.

 

Nghe nói nàng ta còn đích danh bảo ta mang đậu hũ đến giao.

 

Trên xe bò, ta hớn hở nói luyên thuyên với Văn Đình Dạ:

 

“Xem ra đậu hũ của ta càng lúc càng nổi tiếng rồi, sau này e là có thể làm ‘Tây Thi Đậu hũ’ mất thôi!”

 

Năm xưa mẫu thân ta từng là hoa khôi thôn Xuân Thủy, khi gả cho phụ thân, ông còn bị đám trai trẻ cùng tuổi ép uống rượu vì ghen tỵ.

 

Mọi người đều bảo ta rất giống mẹ. Ta tự thấy mình cũng đâu có xấu.

 

Văn Đình Dạ nghe xong chỉ mím môi cười, đôi mắt tinh xảo cong cong như vầng trăng non, chiếc nốt ruồi nhạt nơi cằm thoắt ẩn thoắt hiện.

 

Quả thật y như một con hồ ly tinh tu luyện thành người.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Cười xong, hắn vươn tay gỡ đi chiếc lá cỏ mắc trên tóc ta:

 

“Tây Thi Đậu hũ thì ta chưa gặp bao giờ, nhưng ‘tiên tử cỏ dại’ thì có sẵn đây rồi.”

 

Đưa ta đến cổng phủ tri huyện, Văn Đình Dạ căn dặn:

 

“Giao xong đậu hũ thì đến thư viện tìm ta. Cổng thư viện có tiệm bánh đường rất ngon, lúc đó ta dẫn muội đi ăn.”

 

Đợi bóng hắn khuất hẳn, mặt ta vẫn còn nóng bừng như lửa đốt.

 

Mẫu thân ơi, bây giờ hồ ly tinh cũng biết lấy lòng người ta quá đấy!