Phó Tây Quyết

Chương 15



Phó Tây Quyết gửi tin nhắn:

 

“Văn phòng của cậu ta mở rồi.”

“Cuốn sổ cái đó tìm thấy chưa?”

Tôi nhanh chóng gõ chữ.

“Chưa, kéo dài thêm mười phút nữa.”

“Được.”

Tôi kéo lỏng chiếc nơ bướm sau lưng, để dải lụa trượt dọc sống lưng.

“Váy bị móc chỉ rồi, giúp tôi lấy chiếc váy đuôi cá dự phòng kia.”

“Đợi một chút.”

“Tôi đi thay.”

“Chiếc váy đó để ở đâu chỗ tôi rồi, tôi đi lấy cho em.”

“Ừm ừm.”

Tôi thở ra một hơi, tự nhủ mình nhất định phải bình tĩnh.

Qua vài phút.

Cố Văn Ngạn ôm lễ phục đẩy cửa bước vào.

“Có cần anh giúp không?”

Ngón tay cậu ta như vô tình lướt qua gáy tôi.

Tôi nghiêng người tránh đi.

“Không cần, tôi tự mặc được.”

Ánh mắt Cố Văn Ngạn tối sầm lại, nói một câu không đầu không cuối:

“Chi Hạ, em biết không?”

“Gần đây anh luôn mơ thấy vài chuyện thú vị.”

Ngoài cửa sổ sát đất đột nhiên lóe lên tia chớp chói mắt.

Tiếng mưa lớn đập vào kính giống hệt tiếng gió rít gào lúc Phó Tây Quyết rơi xuống từ tầng lầu kiếp trước.

Điềm báo không lành lan tỏa.

Tôi giật mình, tim đập nhanh bất an.

“Mơ, mơ thấy gì?”

Cố Văn Ngạn đột nhiên ôm lấy eo tôi từ phía sau, đôi môi lạnh lẽo áp lên dái tai tôi.

“Ví dụ như em quỳ trên đất, đáng thương nhìn anh.”

Đầu ngón tay cậu ta lướt qua sống lưng tôi, như đang đo lường đường cong của xương cốt.

Lại ví dụ như Phó Tây Quyết nhảy xuống từ dưới lầu, máu thịt be bét.

“Anh nhớ, ngày đó cậu ta hình như cũng mặc vest đen.”

Cố Văn Ngạn nhìn vào gương, nhếch khóe môi.

“Em xem, có giống bộ này của anh không?”

Máu toàn thân lập tức đông cứng lại.

Gương trang điểm phản chiếu nụ cười méo mó của cậu ta, đó là sự điên cuồng mà tôi chưa từng thấy.

Cảm giác lạnh lẽo bao trùm toàn thân, tôi không thở nổi.

Cậu ta, cũng trùng sinh rồi.

“Cố Văn Ngạn, cậu bắt đầu nhớ lại chuyện kiếp trước từ lúc nào…”

Tôi cố gắng kiểm soát cơ thể đang run rẩy của mình, nói từng chữ.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com