Không biết từ lúc nào, ta đã quen sự gần gũi của hắn, thậm chí hơi tham luyến.
「Đáng tiếc Công chúa làm rối tấu chương của thần, nhất thời vẫn chưa thể trở về.」
Hắn ôm lấy vòng eo ta, xoay ta một vòng, để ta quay lưng lại, kẹp ta giữa hắn và bàn án.
Ta bị kẹp khó chịu, nhúc nhích một cái, mặt đỏ bừng nói:
「Ngươi... ngươi buông Bản Công chúa ra!」
「Chờ Công chúa sắp xếp xong tấu chương, thần tự nhiên sẽ thả người.」
Tấu chương trên bàn án chồng chất lộn xộn. Ta không hiểu một cuốn nào, làm sao mà phân loại cho rõ.
Ta cãi lại: 「Ta không biết!」
Nghiêm Cẩn Ngọc 'ô' một tiếng, từ tốn nói:
「Vậy thì chỉ đành ngoan ngoãn chịu phạt rồi.」
「Chịu phạt gì? Vô lý hết sức! Nghiêm Cẩn Ngọc, ngươi dám phạt Bản Công chúa!」
Ta giãy giụa kêu la, hoàn toàn vô dụng. Trong tay ta bị nhét hai cuốn tấu chương.
「Phân loại .」Hắn ra lệnh.
Ban đầu, ta còn có thể lý lẽ vài câu đầy khí thế. Không bao lâu sau đã chuyển sang van xin:
「Đừng... không được... ở đây không được...」
「Thần có thừa thời gian và tinh lực, để chờ Công chúa phân loại xong tấu chương. Nếu còn sức lực, thì nhân tiện viết tấu chương giúp thần luôn cũng được.」
Giọng Nghiêm Cẩn Ngọc nhẹ nhàng thản nhiên. Bất kỳ ai nghe bên ngoài cũng không thể tìm ra lỗi sai.
Ai biết, bên trong căn phòng, đã là một cảnh tượng khác...
Ngày hôm sau, ta tỉnh dậy trên ghế nhỏ trong thư phòng. Trên người đắp một lớp chăn mỏng.
Khẽ động, cảm giác đau nhức lan tỏa từ khe hở giữa tứ chi bách hài thoát ra.
Ta vén chăn lên, phát hiện mình đã mặc quần áo chỉnh tề.
Đầu óc mơ hồ, ta vội vàng vịn tường, cố gắng đứng dậy, từng bước lê đến bàn án. Ánh mắt cẩn thận quét xung quanh.
Không thấy dấu vết khả nghi nào. Ngay cả những tấu chương hôm qua bị quét xuống đất trải dài tùy tiện, và cây bút trong tay ta mềm nhũn không giữ được rơi trên bàn án đều biến mất sạch sẽ.
Mặt bàn sạch bong, sáng loáng như mới. Ta thầm thở phào một hơi. Xem ra không cần phải dùng lửa thiêu hủy nó rồi.
Mỗi khi nghĩ đến những dấu vết không thể cho người khác biết, ta liền thở dốc, mặt đỏ tim đập nhanh.
May mắn Nghiêm Cẩn Ngọc chỉ hoang đường trong riêng tư. Việc dọn dẹp hậu quả, hắn vốn dĩ rất giỏi.
「Công chúa, tối nay có còn muốn Phò mã ngủ thư phòng không?」
Ta tim đập nhanh sợ hãi nhìn chiếc bàn ghế sạch sẽ ngăn nắp, đỏ mặt lắc đầu:
「Không! Khóa thư phòng lại! Bản Công chúa sau này sẽ không bao giờ đi nữa!」
Giờ đã quá trưa. Không cần nghĩ cũng biết hắn đã lên triều rồi.
Ta dùng xong bữa trưa, nhìn sắc trời, cuối cùng không nhịn được hỏi:
「Phò mã sao vẫn chưa về?」
「Bẩm Công chúa... Phò mã... đang ở ngã tư đường, cãi nhau với người của Bình Nam Bá Phủ.」
「Cái gì? Cãi nhau?」Ta ngớ người.
Nghiêm Cẩn Ngọc, cái mặt băng sơn đó, học cãi nhau với người khác từ khi nào?
Khó có được một màn kịch hay sao có thể thiếu ta.
「Mau chuẩn bị ngựa! Bản công chúa phải đi xem náo nhiệt giải vây cho Phò mã!」
Ta nói đầy nghĩa khí, trong lòng lại nở hoa vì cười.
Chạy vút một mạch đến ngã tư đường hạ triều của Nghiêm Cẩn Ngọc.
Từ xa đã thấy hắn lưng thẳng tắp, đứng dưới cổng thành, không kiêu ngạo cũng không hèn mọn nói chuyện gì đó với công tử Bình Nam Bá Phủ.
Đi đến gần hơn, trốn sau quầy hàng bên cạnh, mới nghe thấy công tử Bình Nam Bá Phủ mỉa mai:
「... Cái người Tống Trạm đó, ngươi cũng dám cưới sao? Muốn ăn cơm mềm đến điên rồi à?」
Nam công tử của Bình Nam Bá Phủ, chính là kẻ năm đó chặn Nghiêm Cẩn Ngọc trong hẻm ức hiếp, sau đó bị ta đ.á.n.h một trận tàn bạo, gãy xương nhiều nhất.
Nghiêm Cẩn Ngọc ôn tồn nhã nhặn nói:
「Có người muốn ăn, chưa chắc đã ăn được.」
Ta nhịn cười đến đau bụng. Nghiêm Cẩn Ngọc nói chuyện khiến người ta nghẹn họng, ta thấm thía sâu sắc.
Nhưng đây là lần đầu tiên, thấy hắn khiến người khác nghẹn ngoài ta ra.
Công tử Bình Nam Bá Phủ giận dữ:
「Nghiêm Cẩn Ngọc, ngươi không phải hận nàng ta nhất sao? Thế nào, nàng ta dỗ ngươi trên giường thấy thoải mái rồi à?」
Thần sắc Nghiêm Cẩn Ngọc vốn không hề xao động dần dần lạnh đi. Hắn bước tới, thân hình cao lớn dần dần áp sát Nam công tử.
Hắn cao hơn đối phương một cái đầu. Khí thế lạnh lùng cực độ này ngay cả ta cũng chưa từng thấy, sợ đến nỗi đối phương lùi lại hai bước.
「Làm gì! Ta nói sai sao! Nếu không phải nàng ta có cái tài mê hoặc người...」
「Nam công tử,」
Nghiêm Cẩn Ngọc lạnh nhạt nói:
「Khối san hô ngọc hải đường mà mẫu thân ngươi dâng vào cung tháng trước hình như trị giá không ít bạc. Có cần Bản quan nhắc nhở Thánh Thượng kiểm tra nguồn gốc không?」
Nam công tử kinh hãi:
「Cái... cái gì ngọc san hô? Ta đang nói Tống Trạm!」
「Nam công tử không phân biệt trên dưới, x.úc p.hạ.m Hoàng thất, Bản quan cũng sẽ viết vào tấu chương luôn.」
Nghiêm Cẩn Ngọc lạnh lùng nói:
「Nếu để Lệnh Tôn biết ông ấy bị hặc tội vì chuyện gì, nhất định sẽ rất thú vị.」
「Nghiêm Cẩn Ngọc, ngươi đừng quá đáng !」
「Ai quá đáng?」
Nghiêm Cẩn Ngọc đơn giản chắp tay trong gió, thân hình cao thẳng như ngọc thụ đứng thẳng. Chỉ vài câu đã khiến sắc mặt Nam công tử thay đổi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
「Bản quan chức trách tại đây. Kết oán với người khác là chuyện thường tình. Nghe nhiều lời nhơ nhuốc , không quá để tâm.
Nhưng chỉ có một điều, họa không liên lụy đến người thân . Công chúa là chí thân của Nghiêm mỗ.
Nếu có người cố ý x.úc p.hạ.m nàng ấy, đừng trách Bản quan không khách khí.」
Ta che miệng, trong ánh mắt kỳ quái của người bán hàng rong, kích động giậm chân, rồi quay hai vòng.
Chỉ cảm thấy trên đời không có cảnh tượng nào đẹp hơn Nghiêm Cẩn Ngọc đứng đó dưới quán rượu trên phố dài hôm nay.
Nam công tử khom người, lảo đảo như một con ch.ó bỏ chạy thất thần. Trước khi đi, hắn vung nắm đấm, hét:
「Nghiêm Cẩn Ngọc, ngươi chờ Tiểu gia đấy!」
Nghiêm Cẩn Ngọc lạnh lùng nhếch mép:
「Nghiêm mỗ tĩnh hậu quang lâm.」
Ta biết Nam công tử sắp giở trò xấu nữa. Nghiêm Cẩn Ngọc đứng ra vì ta, nếu gặp phải tai họa, phải làm sao?
Ta trốn trong góc, khẽ gọi: 「A Thành!」
A Thành là ám vệ thân cận do Phụ hoàng phái cho ta.
Một bóng người xuất hiện bên cạnh.
Ta nói: 「Đánh hắn một trận nữa đi. Lần này ngươi trói hắn lại, Bản Công chúa tự mình đánh!」
Nghiêm Cẩn Ngọc là người của Bản Công chúa. Bình Nam Bá Phủ đối đầu với hắn, chính là đối đầu với ta.
Lần trước A Thành không kiềm chế, đ.á.n.h Bình Nam Bá Phủ đến nỗi phải mời thầy t.h.u.ố.c chỉnh xương tận nhà. Tự mình ra tay thì yên tâm hơn.
Chọn ngày không bằng gặp ngày. A Thành trói người ta trong một con hẻm, trùm bao tải lên đầu đẩy xuống đất.
Ta giơ cây gậy to bằng cổ tay đã chuẩn bị sẵn, múa may răng nanh hướng về phía hắn quật xuống. A Thành dạy ta, đ.á.n.h người phải nhắm vào m.ô.n.g mà quất.
Tiếng rên rỉ t.h.ả.m thiết của công tử Bình Nam Bá Phủ vang lên trong hẻm.
Ta đ.á.n.h bảy tám cái vẫn chưa hả giận. Đang định đ.á.n.h cái thứ chín, bỗng nghe tiếng khóc than từ đầu hẻm:
「Công tử ơi, người ở đâu!」
Cái bao tải phát ra âm thanh ù ù. Tay chân giãy giụa lung tung xuyên qua bao tải:
「Ô ô... ở đây, ở đây!」
Ta quăng gậy một cái, vội vàng vẫy tay:
「A Thành, mau chạy, mau chạy! Có người đến!」Nói xong liền quay đầu chui vào hẻm sâu.
A Thành theo sát phía sau. Hắn võ công cao cường, ta không cần lo cho hắn.
Chỉ là người này có bệnh sạch sẽ , tuyệt đối không đụng vào người khác. Lúc chạy trốn, chỉ đành tự mình lo lấy.
Phía sau truyền đến tiếng la hét giận dữ của công tử Bình Nam Bá Phủ:
「Vừa mới chạy, mau bắt hắn lại cho ta!」
💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi. 💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Ta lè lưỡi, nhấc váy chạy nhanh như bay. Quẹo trái quẹo phải, cuối cùng cũng nhìn thấy đầu hẻm.
Tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần.
Ta vô cùng căng thẳng. Chân vội vàng, vấp phải hòn đá:
「A...」
Một bàn tay lớn đột ngột quàng lấy vòng eo ta, kéo ta vào một con hẻm kín đáo hơn. Người chạy rầm rầm qua sau lưng ta.
Ta rơi vào một vòng tay rộng lớn cứng cáp. Mùi hương quen thuộc xộc tới. Ta ngước nhìn:
「Nghiêm Cẩn Ngọc, sao ngươi ở đây!」
Hắn không phải đã về phủ rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đầu hẻm, tựa lưng vào tường, ôm ta trong lòng.
「Vừa nãy nàng nghe được bao nhiêu?」
Ánh mắt Nghiêm Cẩn Ngọc nhìn chằm chằm ta, khiến ta nhớ đến lúc phu tử trong học đường hồi nhỏ kiểm tra bài vở của ta.
「Cái gì nghe được bao nhiêu?」
Ta giả ngốc, mắt quét loạn xạ xung quanh.
Nghiêm Cẩn Ngọc lạnh mặt:
「Ta hỏi lại một lần nữa, những lời hắn nói vừa nãy, nàng nghe được bao nhiêu?」
Những lời dơ bẩn của Nam công tử sao?
Ta lắc đầu, chột dạ không dám nhìn hắn:
「Ta không nghe thấy gì hết...」
「Vậy tại sao lại ra từ trong hẻm?」
Nghiêm Cẩn Ngọc sao lại nhiều vấn đề thế.
Ta cúi đầu, nói dối không chớp mắt:
「Bản Công chúa đi dạo bình thường.」
Giọng Nghiêm Cẩn Ngọc như thấm hơi lạnh:
「Nếu thần không đoán nhầm, người đi dạo bình thường, liền tình cờ gặp công tử Bình Nam Bá Phủ bị người ta đ.á.n.h tàn nhẫn.」
「Sao ngươi biết?」
「Trạm Trạm!」
Nghiêm Cẩn Ngọc lạnh mặt:
「Nàng làm việc, từ trước đến nay không hề nghĩ đến hậu quả sao?」
Ta bị hắn quát mà run lên, sự tủi thân trào dâng trong lòng:
「Có thể có hậu quả gì?」
Nghiêm Cẩn Ngọc ôm ta, thần sắc nghiêm nghị:
「Nàng thật sự cho rằng, Bình Nam Bá Phủ dễ ức h.i.ế.p như vậy? Nếu không có chỗ dựa dẫm, cho hắn mười cái mật, cũng không dám gọi thẳng tên nàng.
Bình Nam Bá Phủ đã đủ khiến Thánh Thượng đau đầu rồi, tại sao nàng luôn muốn gây rối thêm cho Người?」
Ta đâu phải không biết Bình Nam Bá Phủ lợi hại, nhưng có nguyên nhân. Hơn nữa, ta lại không để lộ sơ hở, sao có thể bị người ta điều tra ra chứ.