Phò Mã Của Trẫm Lại Bị Công Chúa Bắt Nạt Rồi!

Chương 20



Khi khám nhà Vương Niên, tổng cộng tìm thấy hơn hai mươi cái bô tiểu bằng vàng trong phòng ngủ. 

Phụ hoàng tức giận đến mức đạp đổ bàn ngay tại chỗ, hạ lệnh treo xác Vương Niên ngoài tường thành Cù Châu, hướng về phía Thông Châu, treo đủ một tháng.

Thư Cát là nhân chứng, phải theo về Kinh thành.

Ta hiếm khi thấy Phụ hoàng riêng tư lại nghiêm túc như vậy. 

Người mặc long bào màu vàng tươi, ngồi thẳng trên ghế chủ ở nha môn, mặt căng thẳng, vuốt chòm râu thưa thớt một cách nghiêm trang, thật có uy nghiêm của Thiên tử đương triều.

Khi Thư Cát được dẫn vào, nàng giật mình: 

「Hoàng... Hoàng lão gia...」

Mộ tướng quân bên cạnh vừa hay lên tiếng hợp tác, chắp tay đưa lên tai, khom người: 

「Vô lễ! Đây là Hoàng thượng đương kim! Sao còn chưa mau quỳ xuống!」

Thư Cát 'phịch' một tiếng: 

「Ngô... Ngô Hoàng... vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!」

Phụ hoàng khẽ ho, khóe miệng nhếch lên rồi lại cố gắng gồng xuống:

 「Trẫm nghe nói Vương Niên tác oai tác quái, nên vi hành đến Cù Châu. Nay Vương Niên và đồng bọn đã phục pháp. Ngươi cần cùng Trẫm về Kinh làm chứng. Trẫm thương tình thân thế ngươi khúc chiết, lại có công tố cáo, đặc biệt cho phép ngươi sau này an cư ở Kinh thành. Trẫm...」

Ta nghe mà buồn ngủ, mắt lim dim lặng lẽ xích lại gần tai Nghiêm Cẩn Ngọc, mơ màng hỏi: 

「Ngự sử đại nhân ơi, Phụ hoàng vừa nói mấy cái 'Trẫm' rồi vậy? Nhất định phải dùng cái này để nhấn mạnh thân phận của mình sao?」

Phụ hoàng thật quá ấu trĩ.

Nghiêm Cẩn Ngọc để ta tựa vào vai hắn, nói nhỏ: 

「Vừa rồi là cái thứ ba. Thánh Thượng đang cao hứng, e rằng không đủ một chén trà thì không ngừng lại được. Nếu ngươi buồn ngủ thần sẽ đưa ngươi về.」

Ta buồn ngủ đến mức gật đầu vào n.g.ự.c hắn: 

「Chuyện hoang đường như vậy, Ngự sử đại nhân không quản sao?」

Nghiêm Cẩn Ngọc nâng cằm ta lên, nhìn đôi mắt ngái ngủ của ta: 

「Chuyện của tiểu nữ tử ngoài kia, thần không quản.」

Ta nghe vậy, cơn buồn ngủ đột nhiên biến mất, mở to mắt: 

「Ta muốn ăn kem (băng lạc)!」

Nghiêm Cẩn Ngọc nhìn ta rất lâu, rồi chậm rãi nói:

 「Chuyện của tiểu nữ tử nhà mình, thần vẫn quản được. Không cho phép.」

Ta bĩu môi. Đây là lần thứ mấy ta xin hắn ăn kem rồi. Nhưng Nghiêm Cẩn Ngọc canh giữ nghiêm ngặt, không cho ta đụng vào một miếng.

Ta uất ức chỉ vào bụng, nói nhỏ: 

「Thật ra không phải ta, là nó muốn ăn...」

Nghiêm Cẩn Ngọc vô cảm: 

「Con cháu phải hiếu kính tôn trưởng. Đồ không tốt cho thân thể nàng, dù nó có thèm cũng phải nhịn.」

Ta bị hắn chặn hết lời, thở dài: 

「Ôi... Con ơi,mẫu thân đã vượt qua tra tấn của phụ thân con, sau này đến lượt con rồi...」

Cơn thèm ăn đó bị khơi lên, làm sao cũng không xua đi được. Ta rúc trong lòng Nghiêm Cẩn Ngọc ngọ nguậy qua lại, tìm không ra tư thế ngồi thoải mái.

Nghiêm Cẩn Ngọc cúi đầu, thở dài: 

「Tổ tông của ta , nàng yên lặng chút đi... Ta... ngâm nước lạnh mãi cũng không chịu nổi.」

Ta ngớ người, đột ngột vùi mặt vào cổ hắn, sợ bị người khác thấy khuôn mặt đỏ bừng của ta. 

💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

Ta bị Vương Niên kinh hãi, thai này suýt không giữ được. Có vài chuyện, người khổ nhất vẫn là Nghiêm Cẩn Ngọc.

Khóe môi ta cong lên. Ta đột nhiên ôm cánh tay Nghiêm Cẩn Ngọc, mắt rưng rưng ngước lên: 

「Ngự sử đại nhân, lỡ... lỡ là một hài nữ thì sao?」

Nghiêm Cẩn Ngọc bị ta lôi kéo chệch hướng, thật sự nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. Ta thừa thắng xông lên: 

「Hài nữ trong bụng ta nói với ta, nó chỉ ăn một miếng thôi...  Phụ thân có đồng ý không?」

Nghiêm Cẩn Ngọc khẽ ho một tiếng, dời ánh mắt đi, nửa ngày sau mới nói: 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

「Vậy thì chỉ ăn một miếng.」

Thế là từ đó, ta mong trong bụng mình sẽ sinh ra một hài nữ.

Trên đường về Kinh, Phụ hoàng xua tan hết mây mù trong lòng, bắt đầu lôi Thư Cát đến lải nhải không ngớt: 

「Trẫm trước kia từng thấy một cung nữ nhỏ, bị người đẩy xuống giếng c.h.ế.t đuối. Lại có người bị t.h.u.ố.c độc g.i.ế.c c.h.ế.t, khi phát hiện thì toàn thân tím xanh. Ngươi ngu ngốc như vậy, Trẫm đoán, ngươi vào cung chỉ có c.h.ế.t thôi. Ngươi nói Trẫm nói có đúng không?」

Thư Cát khóc không ra nước mắt, gật đầu lia lịa: 

「Thánh Thượng nói rất đúng.」

「Trước kia ngươi còn nói Trẫm nói khoác, Trẫm hoàn toàn nói sự thật mà.」

「Dân nữ ngu muội, có mắt nhưng không thấy Thái Sơn...」

Sau đó, Phụ hoàng lẩm bẩm khiến Thư Cát phát phiền. Nàng ôm đùi Phụ hoàng, rưng rưng nước mắt:

 「Cầu xin Thánh Thượng ném ta đi ngồi nhà lao đi. Ta có tội, xin ngài xử lý ta theo luật pháp.」

Về đến Kinh, ta bất ngờ biết được Lão Ngự sử Nghiêm cũng đã về Kinh. Sau đám cưới, ta ngồi không yên trước mặt ông cụ nghiêm khắc đó. Sau này vì xảy ra mâu thuẫn với Nghiêm Cẩn Ngọc, ta không đến nữa.

Cách đây không lâu, Lão Ngự sử Nghiêm về quê một chuyến. Hiện ông đã ở Kinh thành. Đã đến lúc báo tin vui cho ông.

Ngày thứ hai sau khi **về Kinh, ta và Nghiêm Cẩn Ngọc về Nghiêm gia.

Lúc đó bụng ta chưa lộ rõ. Ta ngồi bên cạnh Nghiêm Cẩn Ngọc, cúi đầu không dám nhìn Lão gia.

「Ngươi nói gì?」Lão gia hỏi Nghiêm Cẩn Ngọc.

Nghiêm Cẩn Ngọc ngồi thẳng tắp, cứng nhắc nói: 

「Trạm Trạm đã có thai.」

Lão gia nghiêm túc liếc ta một cái, nói với Nghiêm Cẩn Ngọc bằng giọng trầm:

 「Ngươi đi theo ta đến từ đường.」

 Nói với ta thì ôn hòa hơn một chút: 

「Công chúa ăn rau đi. Lão thần có vài lời muốn dặn dò Cẩn Ngọc.」

Ta lo lắng nhìn Nghiêm Cẩn Ngọc một cái. Hắn gắp thức ăn cho ta, nói nhỏ: 

「Ngoan, ta đi một lát rồi về.」

Ta biết từ đường thông thường không được vào, cũng không phải ngày đại hỷ. 

Chẳng lẽ Nghiêm Cẩn Ngọc phạm sai lầm... Phải chịu đòn roi hay gậy gia pháp? 

Gia pháp Nghiêm gia rất nghiêm khắc. Hắn... vết thương cũ còn chưa lành, không thể thêm vết thương mới được!

Ta đứng phắt dậy, hỏi nha hoàn hướng đến từ đường. Vội vã đuổi theo, ta đột nhiên dừng lại ngoài cửa từ đường. 

Nghiêm Cẩn Ngọc đang quỳ bên trong, lưng thẳng tắp. Lão gia mặt tím tái. Ta tiến cũng không được, lui cũng không xong.

Năm xưa ta cố chấp muốn gả cho Nghiêm Cẩn Ngọc, chưa từng tôn trọng Lão Ngự sử Nghiêm. 

Ông không hài lòng với ta là chuyện bình thường. Nhưng Nghiêm Cẩn Ngọc không thể quỳ được chứ...

Sau đó, ta nghe thấy Lão Ngự sử Nghiêm tức giận mắng hắn: 

「Cái đồ hỗn đản nhà ngươi! Chuyện Nam Tuần lớn như vậy, ngươi lại không biết kiềm chế... Để Công chúa m.a.n.g t.h.a.i trên đường, ngươi có nghĩ đến một cô nương yếu đuối như nàng có chịu đựng nổi không hả? 

'Quân tử phát hồ tình, chỉ hồ hễ' , những gì ta dạy ngươi đều cho ch.ó ăn hết rồi sao?」

Nghiêm Cẩn Ngọc cúi đầu: 

「Phụ thân dạy phải, con biết lỗi.」

「Ta nghe nói Công chúa ở Thông Châu bị kẻ xấu uy hiếp, chắc chắn rất kinh hãi. Giờ đã khỏe chưa? Ta thấy nàng ăn rất ít trong bữa tiệc. Ngươi hãy chú tâm chăm sóc một chút. 

Đừng cả ngày chỉ chăm chăm vào mấy chuyện rắc rối của Hoàng đế kia. Ông ta già rồi còn để con cháu phải lo lắng hết hơi, khặc!」

Lão gia và Phụ hoàng ta quả thực là có oán thù lâu đời.

「Phu nhân, sao ngài lại đứng ở đây. Chỗ này gió lớn, mau vào trong đi.」

Nha hoàn trong Nghiêm phủ đều nhận ra ta, lúc này tốt bụng nhắc nhở. Không ngờ hai người bên trong đều nghe thấy.

Ta vô cùng xấu hổ, chân trước chân sau bước vào cửa, đứng lại ở cửa, lo lắng nhìn Lão gia.

Lão gia khẽ ho một tiếng, lạnh mặt nói: 

「Ngươi đứng dậy đi.」