Phím Tiên

Chương 95:



Chương 95: Tự mê hoặc bản thân

Đôi mắt Tạ Đạo Vận mở to, cô rất ít khi thấy Tổ An ra tay. Xuất thân danh môn, cô cũng có con mắt nhìn người. Tuy nhiên, chiêu thức vừa rồi khiến cô không thể hiểu nổi nó thuộc loại gì. Dù không hiểu, nhưng quả thật rất chấn động.

Tên Dương Thâm, mặt đầy sẹo đối diện, ban đầu lộ vẻ khinh thường. Dù sao thì trên người Tổ An không hề có một chút biến động nguyên khí nào, nhìn như một người bình thường không khác biệt. Điểm khác biệt duy nhất là anh ta có vẻ ngoài điển trai hơn mà thôi.

Thế nhưng, khi thấy cảnh này, sắc mặt hắn ta thay đổi kinh hoàng, lập tức hét lớn: "Rút lui, tất cả đều rút lui cho ta!"

Khoảnh khắc đó, hắn ta cảm thấy toàn thân run rẩy. Bao năm tung hoành ở các châu quận, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác này.

Đáng tiếc, đám tay sai đang hưng phấn lao về phía "chiến lợi phẩm", làm sao mà nghe thấy?

Tổ An lúc này vẫn không quên quay đầu hỏi Vương Bá Lâm và Trương Tử Giang: "Bọn chúng là phản quân của Ma giáo sao?"

Hai người đang há hốc mồm nhìn cảnh tượng như thần tiên trên không, nghe vậy theo bản năng lắc đầu: "Không phải, bọn chúng là giặc ở song Long sơn."

Tổ An ban đầu nhìn thấy Tạ Đạo Vận, lại có một đám Vũ Lâm Quân bị thương, bị thổ huyết, mà hành động của bọn phản quân lại hung ác như vậy, hoàn toàn không giống như cái mà anh nghĩ là nghĩa quân trừ gian diệt ác. Trong lòng anh đã vô cùng khó chịu rồi.

Giờ đây nghe nói không liên quan đến Ma giáo, anh cũng không cần phải lo làm tổn thương thể diện của Vân Gian Nguyệt và Thu Hồng Lệ, thế là trực tiếp phát động Thanh Loan kiếm trận.

Giờ đây, anh mô phỏng các thần binh lợi khí bằng thần văn binh đồ. Dù uy lực không bằng những binh khí cấp Thiên thật sự, nhưng dùng để công kích quần thể trên chiến trường thì lại cực kỳ thích hợp.

Từng luồng kiếm ảnh màu vàng bắn ra, mỗi thanh kiếm rơi xuống đội hình của bọn phản quân đều giống như một quả pháo, phạm vi mười mấy trượng đều nổ tung.

Mà kiếm bay ra lại không chỉ có hàng ngàn, hàng vạn thanh sao?

Sau một vòng hỏa lực quét qua, ở khu vực gần với Vũ Lâm Vệ nhất xuất hiện một vùng đất trống hình quạt, bên trên không có gì, không có thi thể, không có máu tươi, chỉ có vô số những cái hố sâu cạn không đều.

Bọn phản quân ở phía sau chớp mắt mấy cái. Những người vừa lao lên phía trước đâu rồi?

Nửa ngày sau bọn chúng mới phản ứng lại, sau đó từng tên vừa khóc vừa la hét chạy trốn ra sau, còn nhanh hơn tốc độ xông lên vừa rồi mấy phần.

Đối với đám phản quân này mà nói, những bản lĩnh khác có thể không tinh thông, nhưng chạy trốn nhất định phải nhanh. Phàm là những người không chạy nhanh, cỏ đã mọc xanh tốt trên mộ rồi.

Đối với đám phản quân này mà nói, quân kỷ gì đó đều là phù vân. Dù sao những người này cũng đã quen với việc chia nhỏ ra rồi tìm cơ hội tập hợp lại. Đây cũng là điểm khiến các quan quân đi thảo phạt giặc cướp cảm thấy đau đầu nhất.

Tên Dương Thâm, mặt sẹo ban đầu còn muốn xông tới cứu đám tay sai, nhưng sau khi nhìn thấy uy lực của vòng kiếm trận kia, hắn ta quyết đoán xoay người bỏ chạy, đùa gì vậy, không biết đâu ra một con rồng vượt sông, mình xông lên chẳng qua cũng chỉ là dâng mạng thôi.

Hắn ta nhìn thấy vị hòa thượng Lỗ Chí đã nhấc hai cái chân thô to chạy thật xa ra phía trước, không khỏi chửi thầm một tiếng, tên này không trượng nghĩa gì cả, chạy cũng không thèm báo với ta một tiếng.

Bấy nhiêu năm, hắn ta hiểu rõ ý nghĩa của việc trốn chạy. Hắn không dùng năng lực của tông sư mà bay, bởi vì như vậy sẽ nói rõ với kẻ địch là đến truy đuổi mình. Nhìn thấy chiêu vừa rồi của Tổ An có uy lực kinh người, hắn ta thậm chí không có tự tin có thể bằng cách bay mà thoát khỏi tay đối phương.

Chiến lược của hắn là thành công, mấy ngàn phản quân, lần này bỏ chạy thật sự là tràn lan khắp núi. Hơn nữa, mỗi một tên đều có hình dáng kỳ quái, hai người trà trộn vào trong đó, cũng không có gì khác biệt so với những tên phản quân khác.

Tổ An không phải là người tàn nhẫn, thích giết chóc, thấy phản quân đã tan rã, do dự một lát, anh cũng không giết hết.

Lúc này, anh cảm thấy có một luồng khí tức kỳ lạ tiến vào trong cơ thể, bảng kinh nghiệm cấp bậc có biến động. Hiện tại đã đột phá cấp 70 thậm chí còn tăng thêm một đoạn ngắn.

Những tên phản quân này tuy đơn lẻ không coi là cao thủ hàng đầu gì, nhưng đều là những tiểu tinh anh quái, lại còn số lượng nhiều, hợp lại cùng nhau cũng coi là rất đáng kể.

Tổ An thầm nghĩ may mà mình vẫn là người có giới hạn, nếu không đổi lại là người khác vì muốn trở nên mạnh mẽ chỉ sợ sẽ phải giết cho đến núi thây biển máu.

Lúc này Vương Bá Lâm và Trương Tử Giang hoàn hồn lại: "Không thể thả đầu..."

Nói đến đây, hai người đều ngừng miệng. Hai người thầm nghĩ Tổ đại nhân lợi hại như vậy, sao lại không biết không thể thả kẻ cầm đầu?

Với năng lực của anh, bắt giữ đối phương cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, hiện tại đã thả, nhất định là có tính toán của anh. Có lẽ là thả con tép bắt con tôm, bọn họ lúc này hỏi tới chỉ càng khiến người ta cảm thấy ngớ ngẩn mà thôi.

Nghĩ đến trước đó hai người hoài nghi Tổ An đủ kiểu, thậm chí còn coi thường anh, mặt của hai người đều đỏ bừng.

Đặc biệt là vừa rồi Tổ đại nhân còn nhắc nhở bọn họ, mà bọn họ lại hoàn toàn không để ý. Cứ khăng khăng mang một ít người ngựa tới, kết quả suýt nữa gặp phải biến cố. Cuối cùng cần phải có Tổ đại nhân ra tay cứu giúp.

Bản chất của con người chính là như vậy, những lời nói như thế, trước đó khi Tổ An nói ra bọn họ đều cảm thấy đối phương sợ sệt.

Nhưng khi đã tận mắt chứng kiến anh tung ra chiêu thức hủy diệt này rồi, bọn họ lập tức cảm thấy trong lời nói của đối phương đều hàm chứa những điều huyền bí. Điều bọn họ không hiểu chính là vì sự ngu dốt của bản thân, không nghĩ thông được những chỗ mấu chốt.

Tổ An nào có biết hai người tự mình ngộ ra được lợi hại như thế, anh liếc nhìn một đám Vũ Lâm Vệ. Mặc dù gần như ai ai cũng bị thương, nhưng may là không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Mọi người lấy Kim sang dược mang theo người ra dùng, là có thể ổn định lại tình hình.

Xử lý xong chuyện của thuộc hạ, lúc này anh mới quay sang Tạ Đạo Vận: "Tình trạng thân thể cô thế nào?"

"Tinh thần lực dùng quá độ, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là được." Tạ Đạo Vận đỏ mặt đáp.

Kỳ thực tình trạng tinh thần lực dùng quá độ của cô, đối với phù văn sư mà nói, là phiền phức nhất. Muốn điều dưỡng một vài năm, chưa chắc có thể hoàn toàn khôi phục lại được.

Tuy nhiên, lúc này cô hoàn toàn không quan tâm đến những điều này. Tim đập nhanh một cách kỳ lạ, trong đầu liên tục hiện lên hình ảnh đối phương đứng giữa không trung, phía sau là ánh kiếm hiện ra. Giơ tay một cái, bọn phản quân đã hóa thành tro bụi, thật sự quá đẹp trai...

"Tinh thần lực dùng quá độ?" Tổ An sửng sốt, lập tức nghiêm túc nói: "Cái này không thể lơ là được, chỉ cần hồi phục không tốt, sẽ ảnh hưởng đến mức độ tu hành về sau của cô đấy."

Nghĩ ngợi một lát, anh lấy ra một cái bình ngọc nhỏ đưa cho đối phương: "Uống cái này vào?"

"Đây là cái gì?" Tạ Đạo Vận tuy theo bản năng mà hỏi, nhưng đã ngoan ngoãn mở bình ngọc ra uống một ngụm.

Phải biết rằng cô là tiểu thư khuê các được gia giáo nghiêm khắc, bởi vì trưởng bối trong nhà đều đã quen với những chuyện dơ bẩn và dùng thủ đoạn của quan trường, cho nên đã khuyên bảo cô tuyệt đối không được dễ dàng ăn uống những thứ người khác đưa, đặc biệt là đàn ông đưa.

Thế nhưng nhiều năm khuyên bảo trước mặt Tổ An lại chẳng có lấy một chút phòng bị.

Vừa vào trong miệng, đôi mắt cô liền sáng rực. Cô cảm thấy một luồng nguyên khí nồng đậm đến mức không thể tưởng tượng từ trong cổ họng chảy xuống, rất nhanh chảy khắp toàn thân, khiến những kinh mạch và thân thể đã bị tổn thương trong những ngày này của cô đều được nuôi dưỡng đầy đủ. Thậm chí ngay cả những cảm giác đau đầu âm ỉ, choáng váng, buồn nôn cũng đều giảm bớt đi rất nhiều. Toàn thân đều sảng khoái hơn rất nhiều.

Đây dường như chính là nguyên khí đã hóa lỏng. Không nhiều, nguyên khí nào có chất lượng như thế. Hoàn toàn giống như những luồng thiên địa linh khí đã từng được các lão sư đề cập đến hồi xưa, trong truyền thuyết.

Tổ An thuận miệng trả lời: "Đây là Linh tuyền Vũ sơn, kết tụ thiên địa linh khí mà thành, có lẽ có tác dụng bồi dưỡng thần hồn của cô."

Trước đây anh có không ít thần vật chữa trị thần hồn. Ví dụ như Ngũ uẩn bí chi, lại ví dụ như Tử sương thần nhũ. Nhưng đều đã dùng hết rồi. Hiện giờ trên người anh chỉ có Linh tuyền Vũ sơn lấy được trong không biết chi địa vào lần trước có khả năng có hiệu quả tương tự. Mặc dù Linh tuyền Vũ sơn thần kỳ, nhưng lại không nhất định có hiệu quả đúng bệnh a.

Vương Bá Lâm và Trương Tử Giang ở bên cạnh, hai mắt đều trợn tròn. Tổ đại nhân theo đuổi con gái nhà người ta quả là chịu chi a. Những linh vật như vậy mà anh tùy tiện lấy ra tặng người ta sao?

Tuy rằng bọn họ rất thèm nhỏ dãi, nhưng cũng có tự mình hiểu lấy. Huống chi vừa rồi đã đắc tội với đối phương.

Ai, hai người hận không thể chính mình cũng là nữ nhi thân. Như vậy nói không chừng cũng có thể nhận được một ít ân mưa móc sương.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy diện mạo của đối phương, nghĩ đến dáng vẻ nữ nhân của đối phương, trong bụng lập tức có một trận sôi trào, suýt nữa đã nôn ra ngoài.

Tạ Đạo Vận lúc này đang nhìn Tổ An với ánh mắt mờ màng. Tuy không nghe qua danh hiệu của Linh tuyền Vũ sơn, nhưng cảm nhận lại quá rõ ràng. Rõ ràng là thiên tài địa bảo tuyệt thế. Tổ ca ca trước kia đã tặng ta rất nhiều thứ trân quý rồi, ví dụ như kỳ mộc yêu sa... Hiện tại lại còn đem thần vật hiếm có như thế này tặng cho ta...

"Anh ta là có ý với mình sao? Ả, nhưng anh ta đã có vợ rồi mà! Không đúng, Sở tiểu thư mặt ngoài đã ly hôn với anh ta..."


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com