Cuối cùng, Tổ An không ngăn cản quyết định của Sở Sơ Nhan, dù sao quyết đấu lần này với nàng rất quan trọng, hắn cũng không hy vọng đối phương từ bỏ bản thân, mọi thứ đều đổ dồn lên người hắn, như vậy thì mất đi phong thái của Thiên Kiều Nữ Minh Nguyệt thành.
Chỉ là không biết Hồng Lệ chuẩn bị đến đâu, nếu thua quá thê thảm, bên kia của nàng ta sợ là cũng khó giao phó.
Ai, ruột trong lòng bàn tay cũng là thịt, việc này làm sao bây giờ.
"Chuẩn bị khi nào đi vậy." Tổ An thở dài một tiếng.
"Vẫn luôn đợi chàng về, nói chuyện với chàng xong thì đi." Trong mắt Sở Sơ Nhan cũng có vẻ không nỡ.
Tổ An: "???"
Dường như cũng cảm giác được như vậy quá đột ngột, Sở Sơ Nhan ngại ngùng giải thích: "Ta cần trong rừng núi cảm nhận một chút cô độc, buông lỏng tâm hồn, từ từ tìm lại cảnh giới vô tình, sau đó mới có thể đến Ma giáo tìm Thu Hồng Lệ, cho nên thời gian có chút gấp gáp."
Tổ An: "..."
"Thật sự phải thương lượng với sư phụ của nàng, sửa lại môn tâm pháp này, hoàn toàn không phù hợp với tính người."
Sở Sơ Nhan và Yến Tuyết Ngân hoàn toàn cùng một khuôn đúc, nếu không phải mình khiến các nàng dính phải chút khói lửa nhân gian, như vậy mà phát triển tiếp e là không nói đến thành tiên, sợ là thật muốn tu thành Băng Thạch Nữ.
Sở Sơ Nhan mím môi cười: "Vậy sợ là hơi khó, Sư tôn rất hung dữ, cẩn thận đến lúc đó nàng đánh chàng."
Tổ An thầm nghĩ, nàng ấy không đánh ta, ngược lại là bị ta rút bao nhiêu trận rồi.
"Được rồi, ta thật sự phải đi đây, Ấu Chiêu cứ làm phiền chàng ở Kinh thành chiếu cố nhiều hơn." Sở Sơ Nhan nhón chân, khẽ hôn lên môi hắn, sau đó như một áng mây trôi nổi, tiêu sái rời đi.
"Được." Tổ An do dự một chút, rốt cuộc cũng không nói cho nàng chuyện đến Tử Sơn, đối phương đại chiến đến nơi, không cần thiết để nàng thêm phần lo lắng, ảnh hưởng đến tâm cảnh, đặc biệt là công pháp của Thái Thượng Vong Tình lại hố đến như vậy.
Nhìn bóng dáng của nàng biến mất ở xa xa, Tổ An không khỏi có chút thất vọng.
Căn nhà vốn tràn ngập hương thơm bỗng chốc trở nên trống trải, không còn chút ấm áp của gia đình.
Vài ngày tiếp theo, tâm tình Tổ An đều có chút sa sút, đành phải dồn hết tinh lực vào công việc.
Thu thập tư liệu của Dịch quận, cùng với tất cả tình báo liên quan đến Kim bài thứ bảy.
Tiêu Kiến Nhân và Đới Lão Thất Trần Lão Bát thì bị hắn phái đi Dịch quận làm tiền trạm rồi.
Hắn thì thừa dịp mấy ngày này mang Trịnh Đán lại một lần nữa đến Học viện Quốc lập, bái phỏng Nhan Tiễn Cổ, xác nhận lại việc bái sư.
Bởi vì kế hoạch Ngũ gia ngụy tạo di hài, cho nên Trịnh Đán không thể ở mãi trong học viện, nếu không nhất định sẽ bị che giấu.
Cho nên là dự định thỉnh thoảng đến bên này một chút, được Nhan Tiễn Cổ chỉ điểm sau đó, ở nhà lĩnh ngộ tu hành.
Vốn yêu cầu này có chút không biết điều, nhưng có Tạ Đạo Uẩn ở giữa điều đình, toàn bộ quá trình ngược lại là vô cùng thuận lợi.
Dù sao Nhan Tiễn Cổ cũng luôn bế quan tu hành, thời gian ngắn cũng không cần Trịnh Đán lên núi.
Tổ An có chút tò mò, Nhan Tiễn Cổ này thật đúng là có chút thần bí, mình đến Học viện bên này cũng đã mấy lần rồi, nhưng dường như chưa từng thấy qua ông ta?
Tổ An và Trịnh Đán làm xong chuyện đang muốn xuống núi, Tạ Đạo Uẩn lại lén gọi hắn lại, sau đó thẹn thùng đưa cho hắn một cái túi thơm.
Thấy ánh mắt kinh ngạc của hắn, Tạ Đạo Uẩn vội giải thích: "Chàng đừng nghĩ nhiều, lần trước chàng tặng cho thiếp kỳ mộc yêu sa quá trân quý, thiếp cũng không có gì tốt để báo đáp, nghĩ đi nghĩ lại giúp chàng cầu một cái phù bình an, chàng nhất định phải luôn mang theo bên người, hy vọng có thể bảo vệ chàng gặp hung hóa cát."
Mặc dù nói như vậy, nhưng gương mặt đỏ bừng của nàng ta dường như bán đứng một phần tâm tư của nàng.
"Đa tạ Đạo Uẩn muội muội." Tổ An nhận lấy túi thơm còn mang hơi ấm, trước đây Tạ Đạo Uẩn tặng nàng ta vài lần, mỗi lần bên trong phù lục đều giúp được hắn, lần này lại không nói rõ công dụng phù lục, nghĩ đến chỉ là đơn thuần cầu từ trong miếu hoặc đạo quán, điều này đại biểu cho một mảnh tâm ý, hắn đương nhiên sẽ không ghét bỏ.
Nghe cách xưng hô của hắn, Tạ Đạo Uẩn trong lòng khẽ nhảy dựng, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, tùy tiện nói mấy câu rồi vội vàng quay người chạy khỏi hiện trường.
Xuống núi, Trịnh Đán không nhịn được trêu ghẹo: "Vừa rồi Tạ tiểu thư tặng chàng gì để tỏ tình?"
Tổ An một đầu hắc tuyến: "Quan hệ bình thường giữa bạn bè, đừng nghĩ lung tung, nếu mà ảnh hưởng đến danh tiếng Tạ tiểu thư thì không hay."
Trịnh Đán cười lạnh nói: "Đều tặng đàn ông túi thơm rồi, còn lo người ta nói danh tiếng của nàng?"
Tổ An giận dữ nói: "Người ta hiện tại là sư tỷ của nàng rồi, hơn nữa vừa giúp nàng một việc lớn, nói sau lưng nàng như vậy e là không được tốt."
Trịnh Đán có chút buồn bực: "Giá như sớm biết cần đàn ông của ta phải bán sắc, ta đã không đồng ý đến đây."
Tổ An: "Vậy được, chúng ta bây giờ chưa đi xa, đến nói với Nhan đại sư ta không muốn vào học viện."
Trịnh Đán vội vàng cầu xin: "A nha, ta chỉ đùa với chàng thôi, ta hận không thể chàng lại bị mấy nữ nhân lợi hại như thế bao dưỡng, sau đó bao dưỡng ta."
Tổ An: "..."
Đường dây thần kinh của nữ nhân này và những nữ nhân khác đúng là không giống nhau.
Hai người đùa giỡn, Tạ Đạo Uẩn đã trở lại ngoài cửa bế quan của Nhan Tiễn Cổ: "Sư phụ, người gọi đệ tử?"
Trong thạch môn, âm thanh già nua của Nhan Tiễn Cổ truyền đến: "Con hãy đi một chuyến đến Tử Sơn, kiểm tra xem mạch núi ở đó có bị người ta tùy tiện sửa đổi không, Hoàng thượng sắp tới Tử Sơn phong thiện, rất có thể có kẻ tiểu nhân bố trí âm mưu ở đó."
Tạ Đạo Uẩn không khỏi khẽ sửng sốt: "Tử Sơn có quốc sư trấn thủ, còn cần đệ tử đi sao?"
Đại Chu vương triều năm đó thống nhất thiên hạ, cũng được Đạo môn Cửu Tông ủng hộ không ít người, trong đó lấy chính phái Cửu Tông là đứng đầu, sau đó luận công ban thưởng, chưởng môn Chính Dương phái Vương Vô Tà được phong làm quốc sư, lấy Tử Sơn mang đầy màu sắc truyền kỳ làm đạo trường, nhất thời vô cùng nổi bật, là nhân vật sánh ngang với Học viện Quốc lập Tế tửu, thậm chí trong giang hồ không ít người tò mò quốc sư và Tế tửu ai tu vi cao hơn.
Chỉ là quốc sư ở xa Tử Sơn, ngày thường ở trong trạng thái bán ẩn thế, cho nên danh tiếng thua Tế tửu một bậc.
Nhưng những cao thủ thật sự trên thiên hạ không ai dám xem nhẹ ông ta, cho nên Tạ Đạo Uẩn không cảm thấy ai có thể ở Tử Sơn bố trí cái bẫy trận pháp gì.
Trong thạch môn yên lặng hồi lâu, âm thanh của Nhan Tiễn Cổ mới lại vang lên: "Đừng tùy tiện tin vào bất cứ ai, người thân cận cũng chưa chắc đáng tin cậy, huống chi một người mà con không quen biết."
Tạ Đạo Uẩn kinh hãi: "Chẳng lẽ bên phía quốc sư có vấn đề?"
Tin tức này mà truyền ra ngoài, có thể nói là kinh thiên động địa.
"Ta không phải là ý này, chỉ là có chuẩn bị thì không gặp phải rắc rối mà thôi." Nhan Tiễn Cổ chậm rãi nói.
Trong đầu Tạ Đạo Uẩn xuất hiện quá nhiều khả năng, tâm tình mãi không thể bình tĩnh: "Sư phụ, nếu thật sự bên phía quốc sư có vấn đề gì, đệ tử tài hèn sức mọn, e là cho dù đến hiện trường cũng không nhìn ra."
Nàng tuy tự nhận tư chất không tệ, phù lục trận pháp chi thuật trong thời gian này đã tiến bộ vượt bậc, nhưng so với quốc sư giống như ánh sáng của đom đóm.
"Con không cần khiêm tốn quá đáng, con cứ làm theo những thứ ta dạy con những ngày trước đó, tự nhiên có thể phán đoán ra Tử Sơn có cạm bẫy không." Nhan Tiễn Cổ an ủi.
Nghe thầy nói như vậy, Tạ Đạo Uẩn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy đệ tử yên tâm rồi."
Đồng thời trong lòng có chút sầu não, mình lập tức đi Tử Sơn, e là trong thời gian ngắn đều không thể gặp Tổ đại ca rồi...
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, nàng ta kinh hãi một hồi, Tạ Đạo Uẩn a Tạ Đạo Uẩn, ngươi đây là thế nào, chẳng lẽ bấy nhiêu năm nhìn từ đệ đệ còn chưa đủ sao, một người phụ nữ nếu quá chủ động, thường sẽ không được trân trọng.
Bất quá nàng lại lập tức dây dưa, những hồng nhan tri kỷ xuất sắc bên cạnh Tổ đại ca thật sự quá nhiều, nếu mình không chủ động e là...
"Tâm cảnh của con gần đây có chút rối loạn, là vì người đàn ông hôm nay sao?" Giọng nói của Nhan Tiễn Cổ đột nhiên vang lên.
"Đâu có!" Tạ Đạo Uẩn lập tức phủ nhận, tiếp theo thẹn thùng làm nũng nói, "Sư phụ, sao người cũng bát quái như vậy."
"Ha ha ha, thầy cũng từng trẻ tuổi, Tổ An kia đúng là một người tuyệt vời..." Cảm nhận được bên ngoài cửa đệ tử dường như sắp bùng nổ, Nhan Tiễn Cổ nói, "Đã không có thì hôm nay hãy xuất phát đi, đúng là đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, tin rằng chuyến đi này có thể khiến tu hành của con lên một tầng cao hơn."
"Dạ!" Nghe thầy nói về tu hành, Tạ Đạo Uẩn cũng trở nên nghiêm túc.
Nàng một mình rất nhanh đã lên đường đến Tử Sơn, nàng vạn vạn không nghĩ tới ba ngày sau khi rời khỏi Kinh thành, triều đình liền ban bố một đạo mệnh lệnh, gần đây Chính Dương quan ở Tử Sơn đã xảy ra một trận đại hỏa làm hư hại không ít kiến trúc, căn cứ theo những kiến trúc Tử Sơn niên đại đã lâu, chọn Thân Hầu Tổ An dẫn đầu Vệ quân và một nhóm thợ thủ công có tay nghề đến sửa chữa, làm nổi bật ân điển của triều đình.