Ngao Dũng trèo lên một tảng san hô lớn, từ đây lật vào chính là khuê phòng của vương hậu.
Bỗng nhiên, thân hình hắn cứng đờ, bởi vì phát hiện nơi xa cửa viện có một người đứng.
Long cung thị vệ thủ lĩnh, Tạp Kỳ Nhĩ!
Ngao Dũng trợn to hai mắt, hắn tại sao lại ở chỗ này?
Đối phương là thân vệ đầu lĩnh của Long Vương, phụ trách bảo vệ an nguy của Long Vương, ngày thường không nói như hình với bóng, cũng chẳng kém là bao.
Mấu chốt là gia hỏa này cứng nhắc, vốn là một viên mãnh tướng trong quân, nhưng lại không được giới quý tộc chào đón.
Nhưng không biết vì cái gì, đột nhiên lại được Long Vương thưởng thức, được phá cách đề bạt làm thống lĩnh thị vệ mới.
Vừa nghĩ tới những sự tích của đối phương, còn có những lần ngày thường đụng phải hắn, Ngao Dũng luôn cảm giác có chút sợ gia hỏa này, trên người đối phương tựa hồ có một loại khí chất khiến hắn nhìn không thấu.
Mấu chốt là hắn ở đây, vậy chẳng phải là mang ý nghĩa Long Vương cũng ở nơi đây sao?
Hắn thở mạnh cũng không dám một tiếng, sợ bị Tạp Kỳ Nhĩ phát hiện.
Chờ đã, hắn dường như đang nghiêng tai nghe cái gì, tính cảnh giác so với ngày thường kém hơn một chút.
Ngao Dũng do dự mãi, vẫn không nỡ rời đi, mượn nhờ đá san hô yểm hộ, lặng lẽ hướng về trong viện nhìn lại.
......
Lại nói trong tẩm cung, Thương Hồng Ngư nằm ở nơi đó, còn chói mắt hơn cả chiếc giường bạch ngọc dưới thân.
Trước ngực nàng không ngừng phập phồng, hô hấp cũng có chút tán loạn, trải qua một phen thân mật vừa rồi, nàng lúc này cả người giống như đã hoàn toàn tan chảy.
Cảm nhận được đối phương binh lâm thành hạ, trong đôi mắt xinh đẹp ngập nước kia vừa chấn kinh lại có chút khẩn trương, nàng vô ý thức hai tay nhẹ nhàng chống đỡ lồng ngực của đối phương, âm thanh có chút phát run:
“Đã qua vạn năm, người cá chúng ta nhất tộc nữ tử đều giữ vững tín niệm trung trinh, cho tới bây giờ không có để cho nam tử nào ngoài trượng phu chạm qua......”
Cảm nhận được nàng phảng phất có một điểm lùi bước cùng ý hối hận, khóe miệng Tổ An hiện lên một tia ý cười: “Nếu không ta lại biến thành dung mạo của Long Vương? Như thế chính là trượng phu ngươi?”
Từ lúc bắt đầu chữa thương, hắn liền đã khôi phục trở lại bộ dáng ban đầu.
“Không!” Thương Hồng Ngư khẽ cắn môi đỏ, “Liền muốn bộ dáng của ngươi.”
“Chúng ta những ngày này vốn là quan hệ vợ chồng, cũng không tính...... không tính là phá giới, đúng không?”
Ngữ khí của nàng có chút bối rối, giống như đang thuyết phục chính mình.
Tổ An nhịn không được cười lên, nữ nhân xinh đẹp đều rất biết lừa người, vạn vạn không nghĩ tới các nàng hung ác lên ngay cả mình đều biết lừa gạt.
“Đương nhiên.”
Tổ An đang muốn động tác, đối phương lần nữa ngăn trở hắn, trong ánh mắt nghi hoặc của hắn, có chút ngượng ngùng và khẩn cầu nói:
“Ta cho tới bây giờ chưa thấy qua ngươi dạng này...... Kính nhờ, mời ngươi...... ôn nhu một chút.”
Tổ An hô hấp dồn dập lên, nữ nhân này những ngày này một mực trêu chọc, đến giờ phút này mới biết sợ sao?
Đâu còn có thể dựa theo tiết tấu của nàng!
“A?!”
Nghe được trong phòng truyền đến một tiếng kia tựa hồ bao hàm đau đớn lại tựa hồ tràn ngập ngọt ngào, Ngao Dũng cả người như bị sét đánh.
Hắn cũng không phải là thiếu nam ngây thơ, đâu có thể không nghe ra bên trong xảy ra chuyện gì, vương hậu mỹ lệ ôn nhu mà hắn hằng mơ tưởng, lúc này đang bị nam nhân khác thô bạo chiếm hữu!
Tim hắn như rỉ máu, ngón tay nắm chặt đá san hô, dưới sự kích động, tảng đá cứng rắn kia đều bị hắn bóp nát.
“Kẻ nào!”
Nguyên bản Tạp Kỳ Nhĩ vẫn luôn chú ý động tĩnh trong nhà, thẳng đến nghe được vừa rồi mới thỏa mãn gật đầu, sớm nên như thế, phía trước không biết tên kia đang mè nheo cái gì, từ nay về sau, vương hậu cũng đã lên thuyền của bọn hắn, muốn phản bội cũng không quá khả thi.
Lúc này động tĩnh bên đá san hô đã khiến hắn cảnh giác, hắn trực tiếp vung tay lên, thanh bội đao trong tay thậm chí còn không ra khỏi vỏ trực tiếp bắn nhanh mà đi.
Oanh một tiếng, thanh bội đao đen nhánh, cứng rắn đâm thẳng vào, trong nháy mắt cả thanh đao đều ngập vào trong san hô mềm mại!
Ngao Dũng hồn vía lên mây, vội vàng thi triển tất cả những gì mình học được để bỏ chạy, may mắn hắn sớm đã chuẩn bị sẵn pháp bảo truyền tống, lại thêm chỉ có chính mình mới biết chỗ thiếu sót của pháp trận, mới miễn cưỡng thoát được.
Tạp Kỳ Nhĩ một đường truy tung, cuối cùng đã mất đi tung tích của đối phương, không khỏi nhíu mày, vừa rồi sự chú ý của hắn đều dồn vào trong phòng, không nghĩ tới lại bị người khác lẻn vào.
Hắn không rõ ràng lai lịch của đối phương, trong lòng thực sự không yên lòng, thế là liền triệu tập thủ hạ bốn phía tìm kiếm.
Còn về phía vương hậu, nếu đã tiến hành đến một bước kia, còn lại cũng không cần hắn lo lắng.
Tên kia háo sắc vô cùng, tuyệt đối có thể đem vương hậu kiêu ngạo kia triệt để chinh phục.
......
Lại nói trong phòng, con ngươi Thương Hồng Ngư dần dần khôi phục tiêu cự, cả người đầu tiên là mờ mịt, tiếp đó lại là thẹn thùng không thôi.
Vừa mới, trong nháy mắt đó chính mình là đã ngất đi sao?
Nàng nhịn không được hung hăng cắn bả vai đối phương một ngụm: “Ngươi tên này quá xấu rồi, rõ ràng đã đáp ứng ta, lại......”
“Ta có thể cái gì đều không đáp ứng.” Tổ An cười nói.
“Ngươi......” Thương Hồng Ngư hồi ức tình hình vừa nãy, đối phương tựa hồ chính xác không có tỏ thái độ rõ ràng, “Mấy ngày nay ta đều bị hình tượng khiêm tốn của ngươi lừa gạt, ngươi rõ ràng là con dã thú!”
“Đa tạ khích lệ.”
“Đây không phải khích lệ!”
......
“Đúng rồi, vừa mới bên ngoài giống như có động tĩnh.” Thương Hồng Ngư dù sao cũng là một đại tông sư, vừa mới dù mơ mơ màng màng cũng nghe đến một chút động tĩnh.
Tổ An đáp: “Ngao Dũng cái tên em vợ kia không biết làm sao chạy đến nơi này, bị Tạp Kỳ Nhĩ phát hiện, đang đuổi theo hắn.” Lấy thần niệm của Tổ An bây giờ, cả tòa tẩm cung, phạm vi một ngọn cây cọng cỏ đều ở trong đầu hắn.
Ngao Dũng đến tự nhiên không có giấu diếm được hắn.
“Cái gì em vợ, khó nghe muốn chết.” Thương Hồng Ngư nhẹ nhàng đánh lồng ngực của hắn, hờn dỗi không thôi.
“Không phải em vợ, sao có thể nửa đêm chạy tới tẩm cung của ngươi?” Tổ An cười cười, “Theo ta thấy, tên kia nói không chừng là tự mình đa tình, cho rằng ngươi trong tiệc rượu ám hiệu hắn cái gì.”
Thương Hồng Ngư: “......”
Nàng nào ngờ tới Ngao Dũng lại có thể liên tưởng như vậy.
“Bất quá còn phải cảm tạ tên kia, đem Tạp Kỳ Nhĩ dẫn đi, bây giờ không có người quấy rầy chúng ta.” Tổ An cúi đầu nhìn xem dung mạo kiều diễm như lửa của nàng, “Nếu không, chúng ta tiếp tục?”
Thương Hồng Ngư khẽ cắn răng, có chút chờ mong lại có chút sợ, vô ý thức lần nữa đưa tay chống đỡ hắn: “Vậy ngươi cũng không thể giống vừa mới như vậy.”
“Nhưng thân thể của ngươi rõ ràng không phải như vậy nghĩ.” Tổ An đều có chút chấn kinh, không hổ là Hải tộc, nàng đã triệt để trở thành làm bằng nước.
“Đó...... Đó đều là bởi vì bình Tiêu Dao lộ kia, không quan hệ với ta.” Thương Hồng Ngư mặt đỏ có chút cầu khẩn, “Ta thật sự cho tới bây giờ chưa thử qua dạng này, ngươi đừng......”
Tổ An cười ha ha một tiếng: “Cái này nhưng không phải do ngươi!”
......
Oanh!
Trong kinh thành nhân tộc, đại môn Liễu gia vững vàng phòng thủ đã lâu bị công thành chùy cực lớn của quân địch phá tan, công thành chùy kia xu thế không giảm, trực tiếp đâm vào bên trong Liễu phủ.
Ven đường không thiếu thị vệ Liễu gia tính toán ngăn cản, nhưng làm sao ngăn được công thành chùy kinh khủng kia?
Không phải là bị chen đến hai bên, chính là bị ép thành thịt nát.
Vô số huyết thủy chảy đầy đất.
Toàn bộ người của Liễu phủ triệt để lâm vào tuyệt vọng, mà binh sĩ bên Ngô Vương lại là sĩ khí tăng vọt, nhao nhao hô to giết đi vào.
Trong Liễu phủ, Liễu thị huynh đệ gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng, có người khuyên: “Lão gia, thủ không được, chúng ta liều mạng cái tính mạng này cũng muốn hộ tống hai vị lão gia chạy đi.”
Liễu Quang, Liễu Diệu sáng mắt lên: “Đúng, chỉ cần có thể chạy đi, liền có cơ hội đông sơn tái khởi!”
Lúc này lại truyền đến một hồi tiếng cười: “Trốn? Các ngươi còn có thể trốn đi đâu?”
Chỉ thấy Ngô Vương mặc nhung giáp, mang theo một đám cao thủ xông vào, trên mặt đều là nhe răng cười.
Liễu Quang bỗng nhiên quát to: “Mọi người theo ta cùng một chỗ bắt Ngô Vương, loạn thần tặc tử này!”
Trong lòng hắn rõ ràng, chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể bắt giặc trước bắt vua, mới có một chút hi vọng sống.
Ngô Vương tựa hồ tự nhận là nắm chắc thắng lợi trong tay, cũng dám tự mình xông tới, cho bọn hắn cơ hội phản công.
Liễu gia đám người cũng phản ứng lại, nhao nhao đi theo hắn xông tới.
Liễu gia nắm quyền thế nhiều năm, dưới tay cũng chiêu mộ không ít cao thủ, bây giờ trong tuyệt vọng, thế tấn công ngược lại là cực kỳ doạ người.
Mà Ngô Vương bất quá chỉ là phiên vương một phương, người dưới tay và cao thủ cũng không quá có thể hơn được Liễu gia.
Chỉ có điều Ngô Vương cũng không hoảng không vội vàng, lạnh lùng nói: “Liễu Quang, Liễu Diệu kháng chỉ bất tuân, còn mưu toan mưu sát khâm sai, tội thêm một bậc, có thể tại chỗ giết chết!”
Tiếng nói vừa ra, sau lưng bỗng nhiên xuất hiện một đám võ sĩ, những người này ra chiêu không cần la hét tăng thanh thế, ngược lại toàn bộ quá trình đều là trầm mặc không nói, có một cỗ túc sát chi khí đặc thù.
Chiêu thức của bọn hắn mười phần trực tiếp, hơn nữa phối hợp hết sức ăn ý, giơ tay chém xuống liền lấy đi một cái mạng, rất nhanh cao thủ Liễu gia rất nhiều liền ngã ở trong vũng máu.
Liễu Quang và Liễu Diệu cũng không lâu lắm cũng bị người từ bên cạnh đánh lén, trực tiếp chém đứt đầu.
Hai người đầu người bay lên trời, khi xoay tròn trên không trung, ý niệm cuối cùng chính là “Ngô Vương dưới trướng tại sao có thể có nhiều cao thủ kinh khủng như vậy?”
Theo hai huynh đệ vừa chết, sĩ khí của đám người Liễu gia trong nháy mắt liền sụp đổ, mọi người tranh nhau chen lấn ra bên ngoài chạy trốn, tiếp đó trở thành một cuộc tàn sát một chiều.
Một cước giẫm ở trên ghế đại sảnh của Liễu gia, tượng trưng cho quyền lực, Ngô Vương thần sắc phá lệ hưng phấn: “Mang theo đầu người Liễu Quang, Liễu Diệu truyền khắp kinh thành, ai còn dám phản kháng, giết chết bất luận tội!”
Liễu gia dù sao cũng kinh doanh nhiều năm ở kinh thành, thế lực cũng coi như thâm căn cố đế.
Hôm nay chỉ là đánh úp bất ngờ, khiến cho binh lực cường đại dưới quyền bọn họ không có cách nào thi triển ra, nếu như chờ những người kia phản ứng lại, có thể còn sẽ mang đến biến số.
Chỉ có điều đợi đến khi đầu của Liễu Quang, Liễu Diệu được đưa đến các nơi, những người kia chỉ sợ cũng chỉ có thể ngừng công kích, ai còn nguyện ý bán mạng cho hai người đã chết chứ.
Toàn bộ kinh thành bốn phía lửa cháy, khắp nơi đều là đao binh chiến loạn, rất nhiều quý tộc đại thần cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ có thể để cho gia đinh, thị vệ trong phủ đóng chặt đại môn, giữ nghiêm môn hộ.
Đến tảng sáng, các nơi trong kinh thành cũng dần dần an tĩnh lại, rõ ràng thắng bại đã định.
Các đại gia tộc phái thám tử đi ra ngoài cũng cuối cùng đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, biết được Liễu gia cứ như vậy mà bị diệt, từng người không khỏi có chút thổn thức.
Những năm này Liễu gia ỷ vào thân phận ngoại thích, trắng trợn đề bạt thân thích của mình đến mỗi vị trí yếu hại, đã chọc giận nhiều người.
Đặc biệt là sau khi Tiên Hoàng băng hà, có Thái hậu làm chỗ dựa, Liễu thị huynh đệ không còn kiêng kỵ, càng thêm ngang ngược, mọi người sớm đã bất mãn với điều này, thậm chí không ít người thầm nguyền rủa bọn hắn sớm ngày xong đời.
Bất quá bất mãn thì bất mãn, cũng không có ai nghĩ đến bọn hắn sẽ kết thúc theo phương thức như vậy.
Cả triều công khanh vốn là đứng ở tầng lớp quyền lực cao nhất đế quốc, cho nên vô ý thức chán ghét các loại biến số, mà bây giờ chuyện này có quá nhiều biến số.
Tựa hồ còn có phiên vương nơi khác tham dự chuyện này, cái này mà mở đầu, chỉ sợ những kẻ dã tâm trong thiên hạ đều rục rịch.
Hơn nữa trong toàn bộ quá trình, bát công vậy mà đều chưa hề đi ra chủ trì đại cuộc, là bát công đi làm chuyện gì, hay là bọn hắn ngầm cho phép đây hết thảy phát sinh?
Ngày thứ hai hừng đông, trong cung bỗng nhiên truyền đến tiếng chuông triệu tập bách quan.
Loại tiếng chuông này, nếu không phải tình huống khẩn cấp tuyệt đối sẽ không mở ra, tựa hồ gần vài chục năm nay, đây vẫn là lần thứ nhất.
Không ít gia tộc thậm chí có chút hoài nghi, là có người hay không bố trí mai phục trong cung, thừa cơ hội này đem mọi người một mẻ hốt gọn.
Đám người quan sát, rất nhanh đã có tin tức, Nghi vương, Trấn đông đại tướng quân Triệu Hoàng trước tiên vào cung tham gia triều hội.
Hắn là thúc thúc của Triệu Hạo, có uy vọng rất lớn trong hoàng tộc, tất nhiên hắn đi, nghĩ đến chuyện tối hôm qua đối với hoàng đế là không có ảnh hưởng gì.
Ngay sau đó Thượng Thư Lệnh Bùi Minh, Thượng thư hữu Phó Xạ Bích Cùng, Hầu bên trong Bùi Đang mấy người cũng tiến vào cung.
Có những đại lão này dẫn đầu, mỗi gia tộc trong kinh thành thở dài một hơi, xem ra toàn bộ thế cục vẫn còn trong tầm kiểm soát.
Thế là nhao nhao cũng đi theo tiến vào cung.
Tang Hoằng trước khi ra cửa căn dặn Mục Di: “Nếu như ta vào giữa trưa còn chưa về, ngươi liền mang Thiến nhi các nàng tới học viện bên kia tránh một chút, bây giờ Tang Thiến cùng Trịnh Đán đều có thân phận đệ tử phía sau núi học viện, lại thêm Tổ An cũng là tế tửu của học viện, nghĩ đến không ai dám xông vào nơi đó.”
Mục Di lo lắng nói: “Nếu không ta cùng đi với ngươi.”
Là hồng nhan tri kỷ nhiều năm của Tang Hoằng, nàng đương nhiên cũng biết chuyện tối hôm qua Tang Thiến cùng Trịnh Đán thu lưu Thái hậu, một khi chuyện này bị người biết, toàn bộ Tang gia chỉ sợ đều xong.
Tang Hoằng lắc đầu: “Nếu quả thật có việc muốn phát sinh, ngươi đi cũng vô dụng, chỉ là thêm một người chịu chết mà thôi.”
Lúc này Tang Thiến mở miệng: “Mục Di ngươi không cần lo lắng như thế, tối hôm qua kinh thành loạn như vậy, ai cũng không biết Thái hậu tới nơi nào, cha chưa chắc có nguy hiểm. Ngược lại là hắn hôm nay không tiến cung mới có thể khiến người hoài nghi.”
“Thế nhưng là tối hôm qua ta và cha ngươi mặc dù đã dọn dẹp vết tích gần nhà, nhưng xa hơn một chút chúng ta không có cách nào, những người kia có thể khóa chặt Thái hậu biến mất ở vùng này, sáng sớm ta ra ngoài điều tra phát hiện đã có binh sĩ lục soát từng nhà, sớm muộn sẽ tra được chúng ta, đến lúc đó chỉ sợ......”
Trịnh Đán cười cười: “Cái này không cần phải lo lắng, hai năm nay ta ở kinh thành, ngoài việc chơi bời cũng gây dựng một số quan hệ, có biện pháp đem Thái hậu lặng lẽ chuyển ra ngoài.”
Tang Hoằng cùng Mục Di thần sắc có chút cổ quái, kỳ thực những năm này nàng làm gì bọn hắn cũng có biết một hai, nàng dường như đang âm thầm lôi kéo, thu phục thế lực hắc đạo ở kinh thành.
Bọn hắn biết rõ trước đó đối phương ở Minh Nguyệt thành đã thành lập bang phái, nhìn thấy nàng ở kinh thành lặp lại chiêu cũ, kỳ thực còn có chút không đồng ý.
Dù sao kinh thành bên này quan phương thế lực đặc biệt cường đại, những bang phái dưới đất kia cũng chỉ là đánh nhau nhỏ mà thôi, hơn nữa một khi lan truyền ra ngoài, con dâu Tang gia lại là lão đại hắc đạo, lúc nào cũng có nhục tư văn.
Thật không nghĩ đến loại thời khắc mấu chốt này thân phận này của nàng ngược lại sinh ra tác dụng không tưởng tượng nổi.
Quan phương thế lực có cường đại, thế nhưng không cách nào chạm tới những nơi ở tầng lớp thấp nhất, thông qua những con đường này yểm hộ Thái hậu thay đổi vị trí, chính xác là cực kỳ thích hợp.
Nhìn thấy nữ nhi, con dâu đều lợi hại như vậy, Tang Hoằng có chút vui mừng gật đầu, lúc này mới yên tâm tiến cung.