Phím Tiên

Chương 638:



Chương 638: Sự cố khó xử

"Nữ nhân gì chứ, bây giờ chúng ta là tỷ đệ." Thương Hồng Ngư đính chính.

Tổ An bực bội nói: "Không phải đang đóng giả phu thê sao?"

"Đó là trước mặt người ngoài thôi, giờ có người ngoài đâu, hai ta tự biết quan hệ của mình." Khóe môi Thương Hồng Ngư hơi cong lên.

"Nghe cũng có lý, nhưng mà..."

"Nhưng nhị gì nữa, lại đây ôm ta."

"??? Như vậy e là không tiện lắm."

"Có gì không tiện, sau này ở Long cung chuyện này cũng thường xuyên xảy ra, nhanh vậy đã quên rồi sao?"

"Nhưng bây giờ là ở trên giường."

"Trên giường thì sao, chúng ta quang minh lỗi lạc không thẹn với lương tâm là được, ngươi cứ từ chối mãi như thế, chẳng lẽ..." Thương Hồng Ngư bỗng nhiên tiến lại gần Tổ An, đôi mắt to tròn đánh giá hắn, "Chẳng lẽ ngươi có ý đồ gì khác?"

Ở khoảng cách gần như vậy, có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của đối phương, nhìn khuôn mặt kiều diễm còn non hơn cả lòng trắng trứng gà luộc, không tìm thấy một chút tì vết.

Rõ ràng sở hữu một gương mặt quốc thái dân an, nhưng nơi đuôi mày lại luôn toát lên một tia phong tình và khát vọng khó tả.

Tổ An hơi mất tự nhiên: "Ai có ý đồ xấu chứ, chỉ là sau này ngươi không được trả đũa."

"Chẳng lẽ ngươi đã từng chịu thiệt thòi từ nữ nhân rồi sao, cẩn thận vậy?" Thương Hồng Ngư thấy hắn hơi căng thẳng, ngược lại cảm thấy thú vị.

Cảm nhận được hơi thở thơm như hoa lan, Tổ An hừ một tiếng: "Ôm thì ôm, ngươi đừng có hối hận."

Nữ nhân này nên cho nàng một bài học, đỡ phải ở đây đắc ý vênh váo.

Chợt một tay vòng qua eo nàng, ôm nàng vào lòng, hai người áp sát vào nhau.

Nữ nhân này làm bằng nước sao, cơ thể lại mềm mại đến thế?

Bất quá eo nàng lại rất có lực, vừa rồi theo bản năng giãy dụa mấy lần, suýt chút nữa hắn ôm không được.

Thương Hồng Ngư quả nhiên có chút bối rối, hai tay theo bản năng chống trước ngực Tổ An, cố gắng giữ một khoảng cách mong manh giữa hai người: "Chúng ta chỉ là đang diễn tập thôi, ngươi không được giở trò."

Vừa rồi ở xa còn không cảm thấy gì, giờ hai người áp sát vào nhau, cảm giác đó mới đặc biệt mãnh liệt.

Đối phương phảng phất như một vầng thái dương nóng bỏng, thiêu đốt khiến toàn thân nàng như muốn tan chảy, đến mức giọng nói cũng có chút run rẩy.

Tổ An cười cười: "Đương nhiên."

Chợt hơi nới lỏng eo đối phương, Thương Hồng Ngư lúc này mới như bị điện giật lùi lại một chút, cách xa cơ thể hắn một chút, mượn việc vuốt tóc mai ra sau tai để che giấu sự bối rối, sau đó giả bộ bình tĩnh nói: "Vừa rồi ngươi diễn cũng được, bất quá có một vài chi tiết cần hoàn thiện, rất dễ bị cung nữ nhìn ra sơ hở."

"Ồ, vậy phải hoàn thiện thế nào?" Tổ An trầm ngâm hỏi.

"Ta dạy cho ngươi..." Thương Hồng Ngư bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng cảnh cáo, "Tự ngươi không được nhúc nhích!"

"Được, ta không động, tự ngươi động." Trên mặt Tổ An hiện lên nụ cười cổ quái.

"Ừm, ta hướng dẫn ngươi..." Thương Hồng Ngư cuối cùng cũng phản ứng lại, hai má đỏ bừng trừng mắt nhìn hắn, "Ngươi tên này hóa ra lại hư hỏng như vậy."

"Đây không phải ngươi nói sao, ta làm theo ngươi mà." Tổ An kêu oan.

"Đồ xấu xa, lần sau ta nhất định mách tiểu muội." Thương Hồng Ngư trừng mắt liếc hắn một cái, chỉ có điều ánh mắt lưu chuyển, rốt cuộc là tức giận hay là gì khác, ai cũng không rõ.

......

Chỉ có điều hai người đều là những nhân vật đứng đầu đương thời, đùa thì đùa, cuối cùng không ai để lỡ chính sự.

Một người nghiêm túc dạy, một người cũng nghiêm túc học, trong toàn bộ quá trình mặc dù thỉnh thoảng trêu chọc nhau, nhưng đều rất ăn ý giữ vững một giới hạn nào đó.

Cuối cùng hai người đều mệt mỏi, tự nhiên chìm vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, Thương Hồng Ngư bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, nàng không mở mắt vội, mà là yên lặng cảm nhận tình trạng cơ thể.

Ngay sau đó khẽ thở phào một hơi, xem ra tối qua đối phương không có thừa dịp nàng ngủ say làm gì.

Nàng lặng lẽ mở mắt ra, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, khuôn mặt xinh đẹp cũng bắt đầu đỏ lên.

Thì ra bây giờ cả người nàng giống như một con mèo nhỏ co rúc trong lòng đối phương, hai người áp sát vào nhau.

Đó không phải mấu chốt, mấu chốt là một tay hắn ôm bụng dưới của nàng, tay còn lại vòng qua cổ nàng đang ôm trước ngực nàng!

Nàng không ngờ ngực mình lại có thể hoàn mỹ dán vào tay một người đàn ông như vậy, thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay kia.

Dù sao nàng cũng là một nữ nhân trưởng thành, không đến nỗi như một cô gái nhỏ hoảng sợ kêu to, mà là bình tĩnh phân tích chuyện gì xảy ra.

Nàng bây giờ không thể phát tác được, bởi vì trên tay đối phương là tay của nàng, chính nàng đang nắm chặt mấy ngón tay của hắn.

Không cần hỏi cũng đoán được nửa đêm đã xảy ra chuyện gì, chắc chắn là nàng chủ động nắm tay đối phương ôm lấy mình.

Trước đó Lưu Cá từng mắng nàng sau khi ngủ sẽ đủ kiểu lộn xộn, lúc đó còn không hiểu chuyện gì, giờ thì hiểu rồi.

Thật muốn chết đi được!

Đến lúc đó hắn sẽ nhìn ta thế nào?

Cho rằng ta ngoài mặt giả bộ đứng đắn, nhưng lại đủ kiểu quyến rũ, thực chất là một nữ nhân lẳng lơ?

Thôi xong, danh dự hủy sạch.

Nàng cắn môi, lặng lẽ nhấc ngón tay đối phương lên, tính toán từ từ dời đi, chỉ cần làm xong trước khi đối phương tỉnh lại, thì có thể hóa giải sự lúng túng.

Nhưng nói thì dễ hơn làm, cả người nàng đều nép trong lòng đối phương, bị hắn ôm chặt, nàng chỉ có một tay có thể hoạt động, lại không dám làm quá mạnh, dù sao nam nhân này tu vi thâm bất khả trắc, vạn nhất giật mình tỉnh lại thì xấu hổ.

Nàng khẽ kéo ra ngoài, kết quả không cẩn thận, không nắm được ngón tay đối phương, lại rơi trở về.

May mắn nàng có độ đàn hồi đáng tự hào, tạo thành một lớp đệm đầy đủ, nhờ vậy mới không làm đối phương tỉnh giấc.

Nghĩ tới đây Thương Hồng Ngư không khỏi có chút kiêu ngạo, chỉ có điều rất nhanh lại nhăn nhó xoa bóp cổ tay ê ẩm, vừa rồi làm lâu như vậy tay nàng đã mỏi nhừ, đáng tiếc lại phí công vô ích.

Không còn cách nào, nàng chỉ có thể tiếp tục, cẩn thận từng li từng tí di chuyển, mắt thấy lần này sắp thành công, tên kia sau lưng bỗng nhiên lẩm bẩm một tiếng, thân thể nhích lại gần, đổi một tư thế thoải mái hơn, kết quả tay kia lại đặt lên trước ngực nàng.

Thương Hồng Ngư: "???"

Nàng nhịn không được quay đầu trừng đối phương, lại không nhìn ra chút khác thường nào trên mặt hắn, còn có thể cảm nhận được hơi thở bình tĩnh của hắn, nghĩ đến hẳn là còn đang ngủ say.

Nàng lúc này mới thở phào, bất đắc dĩ, lại bắt đầu cẩn thận từng li từng tí di chuyển tay trái của hắn.

Toàn bộ quá trình thật sự rất gian nan, mỗi lần di chuyển biên độ không thể quá lớn, quá lớn rất có thể làm đối phương tỉnh giấc, chỉ có thể như kiến dời tổ, từng chút một, mỗi lần nhích một chút, còn phải buông ra nghỉ ngơi, cảm nhận xem đối phương có động tĩnh gì không, sau đó mới dám tiếp tục.

Một phen giày vò, trên người nàng cảm giác đều toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Bỗng nhiên sắc mặt nàng đỏ bừng, nắm lấy tay đối phương không dám tiếp tục di chuyển.

Hai người cứ ôm chặt lấy nhau, căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng quỷ dị.

Rất lâu sau, Thương Hồng Ngư cuối cùng nhịn không được: "Ngươi tỉnh rồi phải không?"

Sau lưng không có trả lời.

Nàng hít sâu một hơi, cắn môi, cố gắng bình tĩnh lại: "Ngươi đang chạm vào ta!"

Nàng không phải cô bé ngây thơ, dù sao cũng là Vương hậu Hải tộc, sao có thể hiểu lầm trong túi đối phương giấu một thanh kiếm?

Tổ An lúc này mới yếu ớt tỉnh lại, rất tự nhiên vươn vai: "À, ngươi tỉnh rồi à? Hôm nay thời tiết có vẻ rất tốt."

Thương Hồng Ngư cười lạnh: "Giả vờ, tiếp tục giả vờ đi, phản ứng cơ thể của ngươi đã tố cáo ngươi rồi."

Tổ An hơi lúng túng: "Cái này không trách ta được, đàn ông sáng sớm tỉnh lại phản ứng bình thường thôi."

"Biện bạch, tiếp tục biện bạch đi." Thương Hồng Ngư nhìn chằm chằm hắn.

Tổ An đành phải nói: "Ta cũng không có cách nào, ai bảo ngươi cứ cọ quậy trong lòng ta, một nữ nhân xinh đẹp như vậy, nếu ta không có chút phản ứng nào, chẳng phải là không tôn trọng ngươi nhất sao?"

Thương Hồng Ngư: "..."

Nàng tức đến bật cười: "Sao nào, làm một hai ngày, ngươi cứ chạm vào ta như vậy là đang tôn trọng ta?"

"Đương nhiên." Tổ An mặt không đổi sắc.

Thương Hồng Ngư: "..."

Nàng cố gắng kiềm chế bờ vai run rẩy: "Ngươi tỉnh từ khi nào?"

"Mới vừa rồi, lúc ngươi nói chuyện ta tỉnh."

"Ha ha."

"À, thật ra sớm hơn một chút."

"Ha ha."

"Sớm hơn một chút nữa."

"Cụ thể là sớm hơn bao nhiêu?" Thương Hồng Ngư cảm thấy cơn giận của mình sắp bùng nổ.

"Chính là... chính là lúc ngươi bắt đầu di chuyển tay ta." Tổ An nói nhỏ dần, dường như chính mình cũng cảm thấy đuối lý.

"Ngươi ngay từ đầu đã tỉnh?" Thương Hồng Ngư cảm thấy mình sắp ngất đi vì tức giận, "Vậy mà ngươi nãy giờ không nói gì, cố ý cười nhạo ta đúng không?"

Vừa nghĩ tới dáng vẻ lén lút vừa rồi của mình, nàng lúng túng đến mức ngón chân suýt chút nữa móc ra một căn biệt thự lớn trên giường, còn là loại có tầng hầm.

Giá trị phẫn nộ từ Thương Hồng Ngư +300+300+300......

Tổ An cười ngượng: "Ta thấy ngươi khi đó quan tâm như vậy, ta lo lắng lên tiếng sẽ làm ngươi lúng túng, cho nên đành phải tiếp tục giả vờ ngủ."

"Vậy bây giờ ta không xấu hổ chắc?" Thương Hồng Ngư có chút phát điên.

Tổ An lẩm bẩm nói: "Kỳ thật ngươi vừa rồi không nói ra, thì bây giờ cũng không cần lúng túng như vậy."

Thương Hồng Ngư tức cười: "......"

"Ngươi cứ chạm vào ta, làm sao ta giả bộ không biết được?"

Lời vừa nói ra, hai người đều có chút lúng túng.

Bỗng nhiên Thương Hồng Ngư nghĩ tới điều gì, ánh mắt có chút nguy hiểm nhìn hắn: "Vừa rồi nửa đường ta rõ ràng sắp thành công, kết quả ngươi vươn vai, lại dùng một tay khác... Xem ra cũng là cố ý?"

"Đây chẳng qua là trùng hợp mà thôi." Biểu tình Tổ An có chút cứng ngắc.

"Thật sự trùng hợp?" Thương Hồng Ngư ngẩng đầu lên, hai khuôn mặt gần như chạm vào nhau.

"Thật sự trùng hợp." Tổ An không thể không thừa nhận, đối phương sở hữu một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, ở khoảng cách gần như vậy vẫn không nhìn ra chút tì vết nào.

"Sờ có thoải mái không?" Thương Hồng Ngư bỗng nhiên hỏi.

"Thoải..." Tổ An trả lời được một nửa mới phản ứng lại, vội vàng nói, "À, lúc đó vừa mới tỉnh, mơ mơ màng màng, thật sự không chú ý cảm giác gì."

Thấy bộ dạng lúc này của đối phương, Thương Hồng Ngư cuối cùng nhịn không được cười lên: "Thôi được rồi, chuyện này coi như xong, dù sao chúng ta bây giờ là vợ chồng, ôm ấp cũng là khó tránh."

Tổ An thở phào một hơi, không khỏi có chút bội phục sự phóng khoáng của nàng.

"Chỉ có điều..." Lúc này Thương Hồng Ngư đổi giọng, biểu lộ như cười mà không phải cười, trong đôi mắt phảng phất đọng lại một tầng nước, "Ngươi định chạm đến khi nào?"

Tổ An đỏ mặt, lần này thật sự lúng túng, vội vàng buông nàng ra, cả người co vào sát tường: "Vừa rồi bị ngươi ép hỏi, nhất thời căng thẳng quá không kịp phản ứng, đừng trách."

Thương Hồng Ngư hừ một tiếng: "Ngươi tên này cũng biết căng thẳng, bây giờ trên đời còn có chuyện có thể làm ngươi căng thẳng sao?"

Tổ An: "..."

May mắn Thương Hồng Ngư không có ý giận thật, nàng đứng dậy chỉnh lại y phục, nhìn ra ngoài biển, trên mặt hiện lên vẻ hướng về: "Sáng sớm bị ngươi làm cho toàn thân nhớp nháp, khó chịu, ngươi phải đền ta."

"Cái này thì thế nào?" Tổ An giật mình, vô thức liếc nhìn xuống bụng dưới của nàng.

"Đương nhiên là đền ta xuống biển tắm rửa, ngươi giúp ta tạo kết giới, che giấu khí tức." Thương Hồng Ngư vừa trả lời xong, vừa vặn chú ý tới ánh mắt của hắn, hơi sững sờ sau cuối cùng phản ứng lại, khuôn mặt trứng ngỗng xinh đẹp trong nháy mắt đỏ bừng, "Là mồ hôi, vừa rồi muốn nhấc cái móng heo của ngươi lên tốn của ta rất nhiều sức, ngươi nghĩ đi đâu!"

Giá trị phẫn nộ từ Thương Hồng Ngư +99+99+99......

"Ta có nói gì đâu." Tổ An cũng rất oan uổng.

"Ánh mắt của ngươi không trong sáng!"

"......"

Cuối cùng Tổ An đồng ý lần này để nàng tắm biển lâu hơn một chút, như vậy mới khiến nàng nguôi giận.

Hai người lén lút đi tới một góc khuất trên boong tàu, Tổ An dùng thần niệm bao trùm xung quanh, xác định không có ai chú ý tới bên này, liền mang theo Thương Hồng Ngư nhảy xuống.

Hắn có Lam Phù khống thủy, hai người vào trong nước không tạo ra chút âm thanh hay bọt nước nào.

Thương Hồng Ngư hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ đến tu vi của hắn, cũng cảm thấy đương nhiên.

Rất nhanh Tổ An tạo ra một kết giới lớn trong biển: "Được rồi, ngươi có thể thoải mái vui chơi, lát nữa ta sẽ đưa ngươi đuổi kịp thuyền kia."

"Ai cần ngươi đưa, chúng ta tộc Mỹ Nhân Ngư nổi tiếng là bơi lội giỏi, đuổi kịp thuyền kia không khó." Thương Hồng Ngư vừa nói vừa cởi bỏ y phục, hóa thành một nàng tiên cá xinh đẹp màu đỏ, vòng eo mềm mại khẽ đung đưa, để lại từng gợn sóng lay động lòng người trong biển rộng.

Trong biển vang lên một khúc ca tuyệt vời, hiển nhiên là tâm tình Thương Hồng Ngư lúc này rất tốt, vừa bơi lội vừa khẽ ngân nga, từng giai điệu tuyệt vời từ cổ họng truyền ra.

Tổ An nhịn không được hỏi: "Nghe nói trong biển rộng có truyền thuyết, một số thuyền lớn khi đi trên biển sâu, thường nghe thấy những khúc ca mỹ lệ, hấp dẫn các thủy thủ đi qua, sau đó thuyền đắm người chết, không phải là các ngươi chứ?"

"Đó là Hải Yêu!" Thương Hồng Ngư từ trong nước chui ra, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, "Đương nhiên có đôi khi chúng ta tộc Mỹ Nhân Ngư cũng sẽ hát trên một số rạn đá ngầm, có thể trùng hợp sẽ hấp dẫn một số thuyền và thủy thủ, chỉ có điều chúng ta phát hiện ra sẽ trực tiếp lặn xuống biển, sẽ không chạm mặt bọn họ, chứ đừng nói là hại họ."

Tổ An gật đầu: "Thì ra là thế."

"Ngươi không xuống tắm cùng sao?" Lúc này Thương Hồng Ngư vẫy tay với hắn, bàn tay trắng nõn mang theo giọt nước, dưới ánh mặt trời khúc xạ ra ánh sáng như cầu vồng, khiến cả người nàng như ở trong mộng.

Tổ An mỉm cười từ chối: "Không cần, ngươi cứ bơi đi."

Sáng sớm thật sự có chút quá trớn, sau này vẫn nên chú ý khoảng cách.

"Xì, bao nhiêu ngày không tắm rửa, nam nhân bẩn thỉu hôi hám." Thương Hồng Ngư hậm hực nói.

Tổ An cười cười: "Đợi ngươi đạt đến cảnh giới như ta thì sẽ biết, toàn thân sớm đã không nhiễm bụi trần, đừng nói mấy ngày, một hai năm không tắm cũng không sao."

"Ngươi mà một hai năm không tắm, cho dù ngươi có không nhiễm bụi trần, cũng đừng hòng động vào ta và chung giường với ta." Thương Hồng Ngư tỏ vẻ ghét bỏ, lại chui vào biển rộng.

Tổ An: "..."

Nữ nhân này thật sự là không chọc hắn một chút thì không thoải mái.

......

Thương Hồng Ngư vẫy vùng trong biển rộng rất lâu, tâm tình cũng trở nên vô cùng tốt, rất nhanh đã quên sạch chuyện không vui sáng sớm, bắt đầu cùng Tổ An thương nghị kế hoạch đối phó với Long Vương giả kia.

Nghe xong, Tổ An hơi kinh ngạc: "Kế hoạch của ngươi ngược lại có chút tinh diệu."

"Đó là đương nhiên, ta có tài năng thực sự, không phải loại người ngực to não rỗng." Thương Hồng Ngư có chút kiêu ngạo, dù sao nàng cũng là Hậu của Hải tộc, kiến thức và trí tuệ sao có thể tầm thường.

Tổ An lại nhịn không được nhìn trước ngực nàng, nghĩ tới cảm giác ôm sáng sớm, quả thật rất... lớn.

Dường như chú ý tới ánh mắt của hắn, Thương Hồng Ngư chìm cả người xuống dưới mặt nước, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm hắn.

Tổ An cười ngượng: "Chỉ có điều vạn nhất đến lúc đó hắn mang theo những cao thủ khác tới, chỉ sợ có chút phiền phức."


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com