Phím Tiên

Chương 636:



Chương 636: Hóa Ra Là Một Tên Tào Tháo

"Khi đó ta nào biết thân phận của nàng." Tổ An cười gượng.

"Không biết thân phận nữ nhân thì có thể tùy tiện ôm, ngược lại ta loại người quen này lại không thể ôm đúng không?" Thương Hồng Ngư liếc hắn một cái, thấy hắn lúng túng, không khỏi khúc khích cười: "Chàng đừng nghĩ lung tung, sở dĩ để chàng ôm eo, là bởi vì vừa rồi huấn luyện là tư thế chính thức khi ta và Long Vương xuất hiện. Còn bây giờ là một chút vũ hội ngày thường, hoặc là những trường hợp thông thường. Dù sao trong mắt người ngoài, vợ chồng chúng ta rất là ân ái."

Tổ An nhạy bén nhận ra điểm khác thường trong lời nàng: "Trong mắt người ngoài?"

Thương Hồng Ngư khẽ thở dài: "Trước kia ta chỉ là vì truyền thống liên hôn giữa Nhân Ngư tộc và Long tộc nên mới gả cho Long Vương. Mà Long Vương trời sinh phong lưu, quanh năm suốt tháng không có mấy khi ở trong cung, ngược lại đi khắp nơi săn diễm. Chàng cảm thấy vợ chồng chúng ta có bao nhiêu cảm tình?"

Tổ An nghi hoặc: "Long Vương đã háo sắc, vương hậu xinh đẹp như vậy, cớ sao hắn phải ra ngoài tìm?"

"Đàn ông các người chẳng phải đều thích mới lạ sao." Thương Hồng Ngư u oán liếc hắn.

Tổ An: "..."

Lời này không biết đối đáp làm sao.

Thương Hồng Ngư lại nói: "Kỳ thật vẫn là Long Vương có sở thích đặc biệt..."

"Đặc biệt?" Thấy đối phương dường như khó mà mở miệng, Tổ An càng thêm tò mò, vội vàng truy vấn.

Thương Hồng Ngư bị hắn làm cho không chịu nổi, đành phải đáp:

"Những chuyện này vốn không nên nói cho người ngoài, nhưng hiện tại tình huống đặc thù, thôi, nếu chàng muốn đóng giả hắn, tự nhiên phải biết rõ điểm này, bằng không rất dễ lộ sơ hở."

"Hắn thường thích giả làm một người bình thường, sau đó đi quyến rũ một chút phụ nữ đã có chồng của các tộc."

Tổ An: "???"

Tên Long Vương này, ban đầu ở trên không kinh thành nhìn qua chính trực, hóa ra lại là một tên Tào Tháo?

Thương Hồng Ngư cũng cảm thấy có chút lúng túng và mất mặt: "Hắn thích cái cảm giác kéo người tốt xuống nước, sau đó hưởng thụ cái loại cảm giác giãy dụa bồi hồi giữa đạo đức và dục vọng. Kỳ thật trong Hải tộc không thiếu gia quyến của các quý tộc đại thần bị hắn làm hại. Đến lúc đó ta sẽ nói rõ với chàng, bằng không chàng đụng phải bọn họ mà lộ tẩy thì không hay."

Tổ An: "???"

"Hắn ngay cả gia quyến thủ hạ đại thần cũng dám nhúng chàm? Vậy không bị các đại thần liên hợp lật đổ sao?"

"Tại sao phải lật đổ?" Thương Hồng Ngư hơi nghi hoặc, "Đây đối với những đại thần gia tộc kia mà nói là một loại vinh quang, đặc biệt nếu có thể mang thai huyết mạch của Long Vương, vậy thì càng hoàn mỹ. Cho dù đứa con riêng kia có thể nhận tổ quy tông hay không, đều là một sự trợ giúp cực lớn đối với gia tộc đại thần."

Tổ An: "..."

Hắn cảm thấy hôm nay nghe được quá nhiều chuyện chấn động tam quan, chuyện này quá mức vô lý.

Thương Hồng Ngư dường như nghĩ tới điều gì, lúc này mới cười nói: "Nói ra thì, phong tục của Hải tộc chúng ta so với Yêu Tộc còn thoáng hơn một chút, quan niệm đối đãi với loại chuyện này của các người Nhân tộc quả thực không giống nhau lắm."

Tổ An thầm nghĩ, đâu chỉ là không giống nhau, quả thực là hoàn toàn trái ngược.

Lúc này Thương Hồng Ngư nói tiếp: "Bất kể là đối với toàn bộ Hải tộc, hay là sự ổn định quyền lực của Long cung, ta và Long Vương nhất thiết phải biểu hiện ra ngoài ân ái, tránh cho một số người sinh ra ảo tưởng không thực tế."

"Nàng nói là có vài nữ nhân muốn thượng vị?" Tổ An khẽ động tâm.

"Không chỉ nữ nhân, một số nam nhân cũng vậy." Thương Hồng Ngư đáp.

Tổ An trợn tròn mắt.

Thấy vẻ mặt của hắn, Thương Hồng Ngư lập tức biết hắn hiểu lầm, tức giận nói: "Không phải như chàng nghĩ, là một số đại thần trước kia biết Long Vương có sở thích này, cố ý chọn một chút mỹ nữ thu làm thiếp, sau đó lại đủ loại trùng hợp tiết lộ tin tức cho Long Vương, chờ Long Vương tới cửa đi 'trộm'. Về sau bọn hắn liền nghĩ đưa những mỹ nữ này thượng vị, sau đó mang đến vinh quang và quyền lực cho gia tộc mình. Nếu không thêm vào quản chế, toàn bộ Long cung chẳng phải sẽ loạn thành một bầy sao?"

Tổ An tự giễu cười, ít nhất ở điểm này Nhân tộc và Hải tộc rất giống nhau, thậm chí kiếp trước cũng có rất nhiều chuyện tương tự.

"Thôi được rồi, đây đều là bí mật giữa vợ chồng chúng ta, toàn bộ đều để chàng biết," Thương Hồng Ngư có chút hờn dỗi, "Hỏi tới hỏi lui, chàng rốt cuộc có ôm hay không?"

"Ôm, ôm là được chứ gì." Tổ An cũng có chút phiền muộn, cảm giác này vì sao lại kỳ quái như vậy, tựa hồ thân phận hai người bị đảo ngược.

Hắn đưa tay tới, sắp chạm đến đối phương thì bỗng nhiên dừng lại một chút, bất quá rất nhanh lấy lại tinh thần, đây chỉ là diễn mà thôi.

Hắn dù sao cũng quen sóng to gió lớn, rất nhanh bình tĩnh lại, tự nhiên ôm lấy eo đối phương.

Mặc dù không phải lần đầu tiên ôm, nhưng cảm giác đặc biệt vẫn rất rõ ràng.

Không biết có phải là thiên phú của mỹ nhân ngư hay không, eo của nàng quả nhiên vừa mềm mại vừa dẻo dai lại tinh tế, dù cách y phục đều có thể cảm thấy độ đàn hồi và trơn mềm kinh người.

Thương Hồng Ngư lúc này cũng hai má ửng hồng, lòng bàn tay đối phương nóng hổi như thái dương, khiến nàng toàn thân đều ấm áp, thoải mái, đồng thời tim đập cũng không nhịn được mà tăng tốc.

Bất quá nàng phản ứng cũng rất nhanh, rất bình tĩnh mà hướng dẫn: "Tay không cần cứng ngắc như vậy, tự nhiên một chút, ân, lại hướng lên trên một chút."

Vừa nói vừa dẫn dắt tay hắn điều chỉnh vị trí.

So với làn da non mềm của nàng, tay Tổ An có vẻ thô ráp, nhưng nàng lại không có nửa điểm khó chịu, ngược lại hai loại da thịt có một loại phù hợp khó hiểu.

Theo tay đối phương di động, nàng đột nhiên cảm thấy hai chân có chút mềm nhũn.

"Sao vậy?" Phát giác được nàng tựa hồ có chút khác thường, Tổ An có chút lo lắng, "Chẳng lẽ là vết thương tái phát?"

"Không có gì đáng ngại." Thương Hồng Ngư hít sâu một hơi, để bản thân bình tĩnh lại.

May mà có vết thương làm lý do, bằng không thì mất mặt.

Nàng dù sao cũng không phải nữ tử bình thường, nghĩ đến nhiệm vụ mình gánh vác, rất nhanh điều chỉnh tốt tâm tình, bắt đầu nghiêm túc chỉ đạo hắn.

Ban đầu hai người còn cố gắng nói chuyện để hóa giải lúng túng, nhưng đến đằng sau dường như không tìm thấy chuyện gì, chỉ là yên lặng dùng ngôn ngữ cơ thể phối hợp lẫn nhau.

...

Không biết qua bao lâu, hô hấp của Thương Hồng Ngư trở nên có chút dồn dập, trong phòng dường như tràn ngập một bầu không khí khó tả.

Lúc này nàng vội vàng né sang một bên, tách ra khỏi ngực đối phương, trên mặt mang theo ý cười ngọt ngào, ánh mắt có chút ý vị: "Ân, ngộ tính của chàng quả nhiên rất tốt, nhanh như vậy đã học ra dáng."

Tổ An thở dài một hơi: "Ta bỗng nhiên có chút hối hận, vừa rồi nên học chậm một chút."

Thương Hồng Ngư giật mình trong lòng, chậm một chút hai người liền có thể cứ như vậy ôm nhau...

Nàng vội vàng trừng Tổ An một mắt: "Hừ, ngay cả tỷ tỷ cũng dám trêu chọc, xem Lưu Ly về sau thu thập chàng thế nào."

Tổ An vừa nói xong cũng có chút hối hận, vừa rồi không nên nói lời này, nhưng hắn lại không quản được cái miệng này. Phải biết hắn xưa nay là loại tính tình lả lơi ong bướm, trên cơ bản đã thành bản năng khắc sâu trong xương cốt.

Đối phương cố ý nhắc tới tên Thương Lưu Ly chính là đang nhắc nhở hắn nhớ kỹ quan hệ giữa hai người.

Hắn đương nhiên sẽ không trong thời gian ngắn như vậy sinh ra tình cảm gì, nhưng loại thân mật này, đối phương lại là đệ nhất mỹ nữ Hải tộc trước kia, đặc biệt là thân phận cấm kỵ kia, là nam nhân bình thường đều khó tránh khỏi có chút rung động.

Hắn vội vàng lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng: "Ta đi boong thuyền hóng gió một chút."

"Ân, ta cũng muốn đi." Thương Hồng Ngư cũng có chút bối rối, không muốn ở lại gian phòng này, miễn cho nhớ lại một số chuyện vừa rồi.

Hai người không hẹn mà cùng đi về phía cửa, bởi vì gian phòng quá mức chật hẹp, trực tiếp đụng vào nhau.

Lúc này Thương Hồng Ngư cười khúc khích: "Chàng dường như quên đeo lại mặt nạ rồi."

Gia hỏa này, xem ra cũng không giống vẻ ngoài vân đạm phong khinh, hừ, quả nhiên không phải chỉ có ta có vấn đề.

Tổ An tức giận nói: "Nàng cũng không phải không đeo sao?"

Qua phen trêu chọc này, hai người cảm thấy quan hệ khôi phục bình thường, vừa nói chuyện phiếm vừa làm tốt ngụy trang.

Hai người tới boong thuyền, nhìn thấy bên ngoài trăng sáng sao thưa, không khỏi đều giật mình.

Sao thời gian trôi qua nhanh như vậy?

Chẳng lẽ vừa rồi hai người ở trong phòng lâu như vậy?

Lấy tu vi của hai người, lẽ ra không nên không chú ý tới thời gian trôi qua, trừ phi là hai người vừa rồi quá... chìm đắm.

Hai người không nhịn được nhìn về phía nhau, vừa vặn đối mặt ánh mắt, vội vàng lại mất tự nhiên dời đi.

"Chàng chắc đói bụng rồi, chúng ta đi phòng ăn ăn chút gì đi?" Tổ An đề nghị.

"Được." Thương Hồng Ngư gật đầu.

Hai người rất mau tới phòng ăn, cũng may vé tàu đắt đỏ, dọc đường ăn cơm không cần trả thêm tiền.

"Lại là phòng ăn tự chọn?" Tổ An có chút ngoài ý muốn, vốn nhìn thấy gian phòng chật hẹp kia, hắn không kỳ vọng nhiều vào phòng ăn trên thuyền.

Kết quả hoàn cảnh lại tốt hơn trong tưởng tượng của hắn rất nhiều, xung quanh có tốp năm tốp ba khách nhân, không tính là chen chúc.

Mặc dù món ăn không sánh được tiệc buffet chân chính phong phú của kiếp trước, nhưng thắng ở nguyên liệu tươi mới, rất nhiều hẳn là mới đánh bắt từ trong biển.

Tổ An có chút hoài niệm sashimi hải sản, trực tiếp chọn mấy đĩa thịt cá ngừ, quay đầu hỏi: "Nàng muốn ăn cái gì?"

Thấy đối phương nhíu mày, nhìn chằm chằm vào đĩa thịt cá trong tay hắn.

Tổ An lúc này mới nhớ tới thân phận của nàng, ngượng ngùng đem mấy đĩa thịt cá ngừ thả lại, cầm một chút tôm còn có nướng bít tết: "Ân, vẫn là tôm ăn ngon hơn."

Thấy động tác của hắn, Thương Hồng Ngư lúc này mới lộ ra nụ cười, cũng chọn một chút tôm và hoa quả.

Hai người ngồi ở bên cửa sổ dùng cơm, Thương Hồng Ngư tựa hồ có chút tâm sự nặng nề, nàng bỗng nhiên nói: "Có muốn uống chút rượu không?"

"Thôi đi." Tổ An giật mình, bởi vì cái gọi là say rượu dễ loạn tính, hắn thật sợ mình không khống chế được.

Thương Hồng Ngư dường như đoán được tâm tư của hắn, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái: "Ta đều không sợ, chàng sợ cái gì."

Nàng tiện tay vẫy một cái, đem rượu đỏ ở xa hút tới, đồng thời lấy ra hai ly rượu.

Những khách nhân phụ cận thấy cảnh này lại không lộ ra vẻ gì khác thường, dù sao có thể lên thuyền này đi Bích Ba Hải Vực, tự nhiên không thể là người bình thường, hơn nữa tu vi đều không thấp, ai cũng biết cách không hút vật.

"Cùng ta uống một chén." Thương Hồng Ngư rót hai chén, sau đó cùng đối phương khẽ chạm, nâng lên uống một hơi cạn sạch.

Tổ An có chút lo lắng: "Nàng hình như tâm tình không tốt lắm."

Thương Hồng Ngư khẽ thở dài: "Đổi lại là chàng trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm tình có thể tốt lên sao?"

"Cũng đúng." Tổ An nghĩ đến nàng không lâu trước còn là Hải tộc hoàng hậu cao cao tại thượng, kết quả biến thành tội phạm truy nã, mấu chốt là trượng phu dữ nhiều lành ít, một tên giả mạo đánh cắp tất cả của Long Vương, nàng còn phải lo lắng cho vận mệnh Hải tộc.

Trước đó nàng đào vong sinh tử tồn vong, không có thời gian nghĩ những thứ này.

Bây giờ tạm thời ổn định, những ý niệm này liền không nhịn được mà ùn ùn kéo đến.

"Yên tâm đi, ta sẽ giúp nàng." Tổ An an ủi nàng.

Thương Hồng Ngư lườm hắn một cái: "Chàng trong đầu chỉ muốn đi tìm Thần Long Bất Tử Thảo, nếu như hai chuyện không xung đột chàng có lẽ sẽ thuận tay giúp ta một chút, nhưng nếu xung đột, chàng há lại sẽ quản ta bên này sống chết."

"Xin lỗi." Tổ An có chút trầm mặc, bây giờ cứu Thu Hồng Lệ là chuyện quan trọng nhất, so ra, Nhân Ngư Vương Hậu bên này quả thực...

Thấy hắn như vậy Thương Hồng Ngư ngược lại áy náy: "Nên nói xin lỗi là ta mới đúng, chàng đã giúp ta rất nhiều, nếu không phải chàng ta bây giờ chỉ sợ đã dữ nhiều lành ít, nào còn có cơ hội nhàn nhã ngồi đây ăn cơm. Hơn nữa chàng còn cho ta hy vọng báo thù, ta nên cảm ơn chàng, mà không phải phàn nàn."

"Nàng không cần phải kiềm chế tâm tình của mình, trải qua nhiều chuyện như vậy, tương lai mờ mịt, nàng sinh ra một chút bất an cũng là bình thường." Tổ An ôn nhu nói, "Nàng là tỷ tỷ của Lưu Ly, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức giúp nàng, coi như thật sự hai chuyện có xung đột, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp an bài tốt cho nàng."

Thương Hồng Ngư bưng chén rượu cười như không cười nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp qua chén rượu càng thêm mê người: "Nếu như ta không phải tỷ tỷ của Lưu Ly, có phải chàng sẽ mặc kệ không quan tâm?"

Tổ An mỉm cười: "Chúng ta bây giờ đã là bằng hữu, ta há lại sẽ mặc kệ bằng hữu."

"Khó trách Lưu Ly nói chàng ở Nhân tộc rất được nữ nhân yêu thích," Thương Hồng Ngư chuyển buồn làm vui, "Ta thích đáp án này, cạn thêm chén nữa."

Ngay tại hai người chạm cốc, bỗng nhiên toàn bộ thân tàu rung chuyển kịch liệt, trong nhà ăn vô số chén đĩa rơi trên mặt đất vỡ nát, vang lên liên tiếp tiếng kinh hô.

Thương Hồng Ngư có thương tích trong người, không chú ý, suýt chút nữa bị hất văng, bất quá một bàn tay lớn kịp thời bắt được nàng, giúp nàng ổn định thân hình.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Chẳng lẽ là đụng phải đá ngầm?"

"Ở đây đã xa bờ, làm gì có đá ngầm."

"Có thể hay không đụng phải băng sơn? Ta mấy ngày trước xem một cái thoại bản tình yêu của Nhân tộc, hình như nói nam nữ chính ngồi thuyền lớn xa hoa ra biển sau buổi tối đụng phải băng sơn."

"Ngươi cảm thấy mình là nam chính hay là nữ chính?"

...

Trong nhà ăn không ít người nhao nhao nghị luận, Thương Hồng Ngư lại có vẻ mặt ngưng trọng.

Phải biết loại thuyền này là Hải tộc chuyên môn chế tạo để đưa đón khách nhân các phương và giao lưu với Long cung, đại biểu cho thể diện của Hải tộc, cho nên toàn bộ thân thuyền dùng vật liệu cực kỳ thượng thừa, không chỉ trang bị đủ loại vũ khí cường đại, còn có rất nhiều pháp trận hàng đầu, ngay cả thủy thủ cũng là những gia hỏa tu vi không kém.

Có những pháp trận đỉnh tiêm kia, chiếc thuyền này dù đụng phải phong ba trong biển, khách nhân ở trong đó cũng như giẫm trên đất bằng, bây giờ lại xuất hiện rung động kịch liệt như thế, làm sao có thể là đụng phải đá ngầm hay núi đơn giản như vậy?

Thấy Tổ An vẫn không chút hoang mang mà ăn, Thương Hồng Ngư có chút ngoài ý muốn: "Chàng không lo lắng?"

Tổ An bình tĩnh nói: "Ta tại sao phải lo lắng?"

Thương Hồng Ngư lúc này mới nhớ tới, đối diện gia hỏa này chính là tồn tại cao cấp nhất đương thời, thật đụng phải cái gì, nên lo lắng là địch nhân mới đúng.

Nhìn nam tử vân đạm phong khinh đối diện, nàng không khỏi có chút thất thần, Long Vương ngày thường mặc dù uy nghiêm, nhưng khí độ này dường như kém hắn rất nhiều.

Lúc này lại là một tiếng rít, chỉ thấy một xúc tu to lớn bỗng nhiên phá vỡ cửa sổ phòng ăn, trực tiếp bắt đi một khách nhân có tướng mạo dữ tợn ở gần đó. Người kia có một cỗ sát khí nồng nặc, rõ ràng những năm này dính không ít máu tanh.

Người kia kinh hô một tiếng, bất quá cũng là hạng người hung hãn, vội vàng rút ra một thanh đại đao chém về phía xúc tu.

Trên đao phóng ra một đoàn quang hoa sát khí, có thể thấy tu vi của hắn không thấp.

Nhưng đao chém vào xúc tu, xúc tu lại không có nửa điểm tổn thương.

Thì ra trên xúc tu có một tầng chất nhầy thật dày, đao quang kia đụng phải chất nhầy, trực tiếp tan rã, chỉ còn lại đao chém xuống, nhưng bị chất nhầy cổ quái ảnh hưởng, trực tiếp trượt sang một bên, không cách nào tạo thành thương tổn cho xúc tu to lớn.

Nhưng một kích này cũng làm cho quái vật kia có chút đau, bỗng nhiên một xúc tu khác quấn tới, khách nhân tướng mạo dữ tợn kia còn muốn dùng đao công kích, kết quả cả người trực tiếp bị xúc tu bao lấy.

Một tiếng hét thảm truyền đến, người kia lại lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà tan rã, toàn bộ thân thể hóa thành huyết thủy, sau đó trên xúc tu, mỗi giác hút phảng phất như từng cái miệng, tham lam hút lấy huyết thủy, rất nhanh một đại hán vạm vỡ cứ như vậy bị xúc tu thôn phệ.

"Kraken, là Kraken!"

Trong nhà ăn không thiếu những người kiến thức rộng rãi, rất nhanh nhận ra lai lịch quái vật, từng người trong thanh âm đều có chút tuyệt vọng, nhao nhao chen chúc chạy ra ngoài, toàn bộ phòng ăn chỉ còn lại Tổ An và Thương Hồng Ngư còn ngồi yên tại chỗ.

"Cái này không đúng, Kraken sao lại xuất hiện ở đây." Thương Hồng Ngư khẽ nhếch môi, biểu tình kia dường như biết được chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com