Phím Tiên

Chương 585:



Chương 585: Tan Biến

Nghe nó nói, Tổ An cũng rất tò mò, đến cả thủ lĩnh yêu ma có địa vị cao như vậy còn không lần ra được lai lịch của Tuyết Nữ, nàng ta quả thật có chút thần bí.

Chỉ có điều Tuyết Nữ cũng không có hứng thú trả lời vấn đề của đối phương: "Dù sao cũng không phải loại tồn tại buồn nôn như ngươi."

Trong lúc nói chuyện, dường như nàng đã giao tiếp xong với núi tuyết phụ cận, gần như trong nháy mắt, tất cả đỉnh núi tuyết đều xảy ra tuyết lở, vô số tuyết cuồn cuộn đổ xuống, cuối cùng hình thành một con rồng tuyết khổng lồ, gầm thét bao phủ lấy người trong ánh sáng.

Nhìn thấy uy lực của thiên nhiên này, Tổ An không khỏi cảm thán sự nhỏ bé của con người.

Đồng thời trong lòng có chút bội phục Tuyết Nữ, phải biết nàng lúc này bản thân bị trọng thương, vậy mà vẫn có thể sử dụng công kích có uy lực lớn như vậy.

Đối mặt với con rồng tuyết khổng lồ khí thế hung hăng mà đến, người trong ánh sáng chậm rãi giơ tay lên: "Thần nói, phải có ánh sáng."

Vừa dứt lời, một mảng lớn hào quang chói lọi chiếu sáng thiên địa, con rồng tuyết khổng lồ kia vừa vặn bị bao phủ bên trong.

Con rồng tuyết dường như phát ra tiếng kêu thống khổ, toàn bộ thân thể đều run rẩy kịch liệt.

Chỉ thấy thân thể nó bị những ánh sáng kia bao phủ, rất nhanh tan rã với tốc độ mắt thường có thể thấy, không lâu sau liền hoàn toàn tiêu tán, biến thành bông tuyết đầy trời theo gió bay đi.

Nhìn thấy một màn này, Tuyết Nữ ngây người, nàng không ngờ tới mình tích góp lâu như vậy một chiêu cuối, lại bị đối phương dễ dàng phá giải như vậy.

Tổ An cũng có chút ngây người, nhìn hình dáng người màu đen đứng trong màn sáng chói lọi, dường như lạnh lùng nhìn chăm chú hết thảy dưới chân.

Trong lòng hắn giật mình, gia hỏa này không thực sự là Thần gì đó chứ?

Có điều hắn lập tức lắc đầu xua tan ý nghĩ này, đối phương rõ ràng cũng là yêu ma muốn xâm nhập thế giới này, làm sao có thể là Thần thánh được.

Người trong ánh sáng nhìn về phía hai người: "Các ngươi bây giờ hẳn là hết hy vọng rồi đi, các ngươi không thể nào là đối thủ của ta, sớm đầu hàng mới là thượng sách."

Tổ An lại cười: "Nếu như ngươi thật sự mạnh như vậy, cần gì phải nói nhảm nhiều với chúng ta như vậy, còn không phải muốn nhân cơ hội làm tan rã ý chí của chúng ta, cố gắng làm chúng ta sợ hãi mà trực tiếp đầu hàng."

Tuyết Nữ nghe vậy vui mừng, nhìn Tổ An nói: "Không ngờ tên yêu ma này cũng giảo hoạt như ngươi."

Tổ An: ". . ."

Nữ nhân này rốt cuộc là đang khen ta hay là đang hại ta?

Giọng nói của người trong ánh sáng dừng lại, tựa hồ không ngờ hắn lại nói như vậy, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Ta rất bội phục sự tự tin của ngươi, đã như vậy, sao lại phải trốn sau sườn núi, đến dũng khí trực diện xuất thủ với ta cũng không có?"

"Ngươi cũng không cần kích ta, ra tay với ngươi cũng không cần phải trực diện ngươi." Tổ An cười cười, vẫy tay, toàn bộ bầu trời xuất hiện từng gợn sóng màu vàng giống như mặt nước, độ chói mắt không hề thua kém quang mang của nó.

Người trong ánh sáng ồ một tiếng: "Hệ Triệu Hoán? Kỹ năng thú vị."

Lúc này, từng thanh vũ khí màu vàng từ trong những gợn sóng hư không kia nổi lên, ngay sau đó đánh về phía người trong ánh sáng.

Tổ An mừng thầm vì mình có kỹ năng thần văn binh phổ, hoàn toàn có thể điều khiển kiếm từ xa, không cần phải đối mặt với người trong ánh sáng kia.

Những binh khí kia từ các góc độ khác nhau đánh tới người trong ánh sáng, cũng không phải đơn thuần là đập cứng, mà là để rất nhiều binh khí thi triển ra kiếm pháp, phối hợp lẫn nhau.

Mà hắn am hiểu nhất không ai qua được Tuyết Hoa Thần Kiếm.

Nhìn thấy những kiếm pháp kia, Tuyết Nữ khẽ ồ lên một tiếng, như có điều suy nghĩ.

Tổ An đã không còn lo được chú ý phản ứng của nàng, toàn tâm toàn ý khống chế các loại binh khí tấn công người trong ánh sáng.

Chỉ có điều khi những binh khí kia tiến vào gần người trong ánh sáng, tốc độ đều chậm lại, không còn linh tính như thường ngày, Tổ An thậm chí rất khó khống chế chúng.

"Kỹ năng không tệ, đáng tiếc kiếm pháp quá mức lòe loẹt, hơn nữa mỗi thanh binh khí đều là tự đánh riêng, không có hình thành phối hợp, xem ra ở thế giới cấp thấp như vậy, đến cả kiếm trận là gì cũng chưa từng thấy qua." Người trong ánh sáng tựa hồ căn bản không để những công kích này vào mắt, trong giọng nói tràn ngập khinh miệt trào phúng.

Tổ An khẽ giật mình, trước kia một chiêu này tung ra, chỉ là mưa kiếm đầy trời thì trong thiên hạ không có mấy người chống đỡ được, lấy lực phá cục tự nhiên không cần kỹ xảo gì.

Bây giờ đối mặt với một địch nhân càng thêm cường đại, căn bản không thể lấy lực nghiền ép, chỉ có thể ra tay từ kỹ xảo.

Không ngờ tới mình cố gắng thi triển kiếm pháp lại có sơ hở lớn như vậy trong mắt đối phương.

Không sai, Tuyết Hoa Thần Kiếm là kiếm pháp đơn độc, nhiều binh khí như vậy cùng thi triển, rất khó đạt tới hiệu quả một cộng một lớn hơn hai.

Nó nhắc tới kiếm trận, Tổ An trong lòng hơi động, xem ra trong vũ trụ mênh mông nhất định có những kiếm trận uy lực to lớn.

"Kiếm trận à, ta cũng có."

Tổ An lạnh lùng hừ một tiếng, trực tiếp khống chế những vũ khí cụ tượng màu vàng kia, bay lên không trung, mũi kiếm hướng xuống, sau đó chiếu nghiêng xuống theo phương thức kiếm trận Thanh Loan.

Vô số binh khí trong hư không bắn nhanh xen lẫn, tốc độ quá nhanh thậm chí vượt qua phản ứng của mắt, trong nháy mắt biến khu vực không gian kia thành vùng cấm của sinh mệnh.

"A, ngộ tính rất cao, cái này coi như có chút ý tứ." Người trong ánh sáng lần này không giống như trước không có chút phản ứng nào, mà là trên thân bộc phát ra một màn sáng chói mắt, chiếu rọi phạm vi trăm mét xung quanh.

Đồng tử Tổ An trong nháy mắt co rút lại, bởi vì kiếm trận của hắn dừng lại!

Thực ra không phải dừng lại, hắn có thể cảm nhận được những binh khí của mình đang tấn công mục tiêu với tốc độ cực nhanh.

Nhưng theo ánh mắt nhìn qua, lại là những binh khí kia lơ lửng trên không trung không nhúc nhích.

Hai loại cảm giác cực kỳ mâu thuẫn lại đồng thời xuất hiện, Tổ An trong mắt không khỏi lóe qua một tia mờ mịt.

Có điều hắn bây giờ kiến thức rộng rãi, lại thêm có ký ức xuyên việt ở kiếp trước, rất nhanh liền hiểu rõ mấu chốt bên trong.

Sở dĩ mình rõ ràng cảm thấy khống chế binh khí rất nhanh, ánh mắt lại nhìn thấy chúng không nhúc nhích, hẳn là vùng ánh sáng kia có vấn đề, hình thành một tầng không gian đặc thù xung quanh.

Khiến cho tất cả định luật vật lý đều có chút hỗn loạn mất đi hiệu lực, nhìn thì khoảng cách mấy trăm mét, trên thực tế có thể chồng lên vô số không gian, có khoảng cách xa vô hạn.

Giống như phi thuyền vũ trụ, theo góc nhìn trên Trái Đất rõ ràng tốc độ rất nhanh, nhưng ở trong vũ trụ mênh mông, lại dường như đứng im.

"Cái này có thể phiền phức." Tổ An có chút đau đầu, trước đó Kinh Cức Cốt Long, Thiết Quyền Lạc Khắc loại hình hoặc là phản lại sát thương hoặc là phòng ngự kinh người, xác thực rất khó giải quyết, có thể khó giải quyết đến mấy thì ít nhất cũng đánh trúng được, mài cũng có thể mài chết bọn chúng.

Nhưng hiện tại người trong ánh sáng này quanh thân chồng lên vô số không gian, căn bản không thể đánh trúng hắn.

May mắn dùng một chiêu kiếm trận này thử ra, không thì đánh tới thời khắc mấu chốt, tự cho là cách nó rất gần, dùng hết toàn lực tung một đòn giết chết, chỉ sợ sẽ chịu thiệt lớn.

Đúng lúc này, người trong ánh sáng nhìn về phía Tổ An: "Ngươi rốt cục vẫn là đi ra."

Tổ An báo động tăng vọt, nguyên lai vì thấy rõ một màn vừa rồi, hắn bất tri bất giác lộ ra nửa người sau sườn núi, bây giờ bị tầm mắt của người trong ánh sáng bao phủ.

Hắn vô thức muốn né tránh, nhưng lại hoảng sợ phát hiện toàn thân không thể động đậy, cả người giống như trúng Định Thân Thuật.

Lúc này hắn rốt cuộc hiểu rõ Kinh Cức Cốt Long lúc đó muốn nói chuyện là gì, chỉ cần bị tầm mắt của nó nhìn thẳng, thì có thể khiến ngươi không thể động đậy mặc cho xâm lược.

"Đáng tiếc vừa rồi ngươi không tiếp nhận lời mời chào của ta, vậy bây giờ đành phải tiễn ngươi... Chết." Giọng nói của người trong ánh sáng lạnh lùng, dường như thẩm phán người khác, tay chỉ về phía này, một chùm sáng chói mắt bắn nhanh tới.

Cảm nhận được ý hủy diệt trong chùm sáng, toàn thân Tổ An dựng tóc gáy, thân thể hắn tuy rằng đã qua rèn luyện vô cùng cứng cỏi, nhưng trực tiếp tiếp nhận cột sáng hủy diệt như vậy, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Đáng tiếc hắn bị tầm mắt đối phương khóa chặt, một thân bản lĩnh căn bản không thi triển ra được.

Đúng lúc này, một cơn bão băng đột nhiên dâng lên dưới chân hắn, một tay cuốn lấy hắn, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc né tránh đạo quang mang hủy diệt kia.

Đưa Tổ An đến trên một ngọn núi tuyết bên cạnh, cơn bão băng tiêu tán, cuối cùng hóa thành Tuyết Nữ.

Hai người cùng nhau nhìn về phía nơi vừa rồi, chỗ đó xuất hiện một lỗ sâu đường kính mấy mét, vách động nhẵn bóng, kéo dài xuống vô tận, cũng không biết cuối cùng đến đâu.

Vừa rồi cột sáng kia đánh trúng sau không có phát ra tiếng nổ tung gì, dường như những vật chất ở mặt đất kia trực tiếp tan biến.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com