Mộ Dung Thanh Hà đạp chân loạn xạ trong không trung, trái tim nàng lúc này đập thình thịch.
Lời vừa rồi của Tổ đại ca, chẳng lẽ là ám chỉ hắn có ý với ta?
Tổ đại ca anh tuấn tiêu sái, tu vi lại cao, luôn là người ta kính nể...
Ôi chao, không thể nghĩ nữa, ta không thể có lỗi với Sở ca ca.
Có thể là vừa rồi ta tiện tay gửi một tin nhắn, sao lại không có chức năng thu hồi...
Đến lúc đó Tổ đại ca sẽ nhìn ta thế nào, Sở ca ca nếu biết được chắc hẳn sẽ thất vọng.
Nàng xấu hổ lăn lộn trên giường, Tổ An ở ngoài vạn dặm nhìn ngọc giản trong tay dở khóc dở cười.
Tiểu cô nương này hình như hiểu lầm gì đó, đáng tiếc hắn lại không tiện giải thích, dù sao tiểu cô nương cũng là sĩ diện.
Sau đó hai người rất ăn ý kết thúc đoạn đối thoại xấu hổ này.
Lúc này một cái ảnh chân dung khác lóe lên: "Tổ đại ca, huynh ở đó không?"
Ảnh chân dung phía trên là Tang Thiến ôm nữ nhi Tư Tư, tiểu khả ái, đại mỹ lệ đoan trang, trên mặt tràn đầy khí chất ôn nhu mê người đặc trưng của thiếu phụ.
Tên ngược lại rất bình thường —— "Tiểu Thiến".
"Tiểu Thiến, muộn vậy rồi còn chưa ngủ sao?"
"Vừa cho Tư Tư ăn xong, đã lên giường rồi."
Trong đầu Tổ An bỗng hiện ra một hình ảnh, lúc trước có một đêm hắn tranh ăn của nữ nhi, thật là một đoạn ký ức mỹ diệu.
"Một mình nuôi con vất vả cho muội rồi."
"Không vất vả, rất nhiều người giúp ta, đặc biệt là Đán Đán giúp ta rất nhiều."
"Gần đây có nhớ ta không?" Cảm giác đối phương rõ ràng có chút câu nệ, Tổ An liền chủ động dẫn dắt.
Trong tiểu viện sau núi học viện, Tang Thiến trốn trong chăn nhìn thấy tin tức này, gương mặt nhất thời đỏ bừng, ngón tay viết rất nhiều, cuối cùng xóa hết, chỉ còn lại một chữ: "Nhớ ~"
"Vậy gọi lão công nghe thử xem."
Tang Thiến đỏ bừng hai má, vụng trộm quay đầu liếc mắt nhìn phía sau, vừa nhanh chóng gõ như làm tặc: "Lão công tốt!"
Viết xong liền trực tiếp dán ngọc giản lên ngực, sợ bị người nào đó phát hiện.
"Ngoan, lão bà tốt thân ái của ta."
Tim Tang Thiến đập nhanh muốn nhảy ra khỏi cổ họng, thầm nghĩ Tổ đại ca thật to gan, những lời khó xử này nói ra dễ dàng như vậy, bất quá nghĩ đến trước kia ở chung cũng thoải mái, hắn vẫn luôn rất lớn mật, thường xuyên muốn người ta bày ra bộ dáng xấu hổ.
Lại nói ngọc giản của Tổ An có một ảnh chân dung khác sáng lên.
Phía trên là Trịnh Đán vũ mị, hình như là tự chụp từ trên xuống, còn ẩn ẩn có thể thấy được khe núi rung động lòng người trước ngực.
Thấy được tên nàng là "Tiểu bẩn nữ", Tổ An nhất thời bất lực muốn trêu, mấy nữ nhân này hình như không có mấy người bình thường.
"Tổ ca ca, huynh đang làm gì vậy?"
"Đang nhớ muội đó." Thấy được nụ cười tự tin của nàng, trong lòng Tổ An cũng không khỏi ấm áp.
"Thôi đi, hơn phân nửa là đang trêu chọc cô nương khác."
"Nào có, hiện tại đang trêu chọc muội đây."
"Ta hiện tại cùng Tiểu Thiến ở chung một chăn nha."
Tổ An: "..."
Trong nháy mắt đó, da mặt dày như hắn cũng có chút xấu hổ.
"Thiến Thiến cho là ta không biết, cứ quay lưng về phía ta, thỉnh thoảng giật mình nhìn ta, hừ, cũng không nghĩ một chút ánh sáng nhạt tỏa ra từ ngọc giản đã bán đứng nàng."
Nhìn thấy tin tức này, Tổ An thở phào nhẹ nhõm, may mắn không phải cô tẩu hai tụ cùng một chỗ đồng thời gửi tin, như thế chính mình không biết rõ tình hình, nói chuyện xác thực dễ xã chết.
"Sao các muội lại ngủ chung vậy?"
"Ai bảo huynh không ở đây, người ta cô đơn tịch mịch lạnh lẽo, chỉ có thể tìm tẩu tẩu tạm an ủi bản thân."
Trong đầu Tổ An nhất thời hiện lên hình ảnh hai thiếu nữ núp trong một chăn, thân thể thanh xuân mỹ hảo ôm lấy nhau, nhịp tim cũng nhịn không được tăng tốc mấy phần.
"Có phải đang nghĩ gì mờ ám không?"
"Không có, ta chính trực vĩ ngạn như thế, sao có thể nghĩ những thứ này."
"Ha, vốn còn nghĩ tìm cơ hội, giúp huynh thuyết phục tẩu tẩu cùng một chỗ, huynh đã chính trực vĩ ngạn như thế thì thôi vậy."
"Khụ khụ, ta thừa nhận vừa rồi nói hơi lớn tiếng."
Đúng lúc này, "Tiểu bẩn nữ" đổi tên thành "Bắc".
Tổ An nhìn thấy rất kỳ lạ: "? ? ?"
"Tổ ca ca, huynh đổi đầu giống tên thành đa đi."
"Vì sao?" Tổ An mồ hôi đổ như thác, sao hôm nay đụng phải mấy cô nương, đều muốn chính mình cùng bọn hắn đặt tên người yêu, đây chính là khu vực cấm kỵ tìm đường chết, ngàn vạn không thể đụng.
"Tổ ca ca, ta là Bắc, huynh là Thiên, chúng ta ở cùng nhau thì sẽ nghe lời nha."
Tổ An suýt chút nữa máu mũi đều phun ra, cô nương này, đúng là yêu tinh.
Lúc này một cái ảnh chân dung gọi là "Lệnh nhi" bắt đầu lấp lóe, ảnh chân dung phía trên nàng đang ngồi ngay ngắn trước bàn viết phù văn, cả người thân eo thẳng tắp, đặc biệt có khí chất thư quyển.
"Tổ đại ca, huynh ở đó không?"
Tổ An nhịn không được cười lên, mấy cô nương này kỹ xảo nói chuyện phiếm còn rất vụng về, đều giống như mấy tiểu nam sinh không rành thế sự kiếp trước, chỉ biết hỏi nữ sinh chung tình là đang làm gì, khiến đề tài không biết triển khai thế nào.
"Lệnh nhi muội muội, ảnh chân dung của muội rất đẹp, ai giúp muội chụp vậy?"
Tạ Đạo Uẩn vốn đang đọc sách trước bàn, nhìn thấy hắn khen ngợi, trên má ngọc có chút nóng lên: "Ta để Tạ Tú giúp ta chụp, ban đầu hắn còn không tình nguyện, bất quá nhìn thấy ngọc giản này xong không phải quấn lấy ta cũng muốn một cái, ta nói với hắn vật này trân quý, rất khó chế tạo ra mới bỏ đi suy nghĩ của hắn."
Nếu Tạ Tú ở đây, khẳng định phải điên cuồng trêu, ngày đó vì chụp ra một tấm ảnh đẹp ưng ý, tỷ tỷ trọn vẹn để hắn chụp 1827 tấm, rõ ràng đại đa số chính mình cũng cảm thấy chụp rất hoàn mỹ, thế nhưng tỷ tỷ thủy chung không hài lòng, thậm chí một số ảnh chụp không có gì khác nhau, nàng đều có thể nói ra chỗ nào không giống, làm đến hắn đều sụp đổ.
"Hiện tại tài liệu có chút khan hiếm, chờ sau này dư dả, tặng hắn một cái." Tổ An nhìn chằm chằm đầu nàng giống nhìn, không thể không nói tấm hình này Tạ Đạo Uẩn thật rất đẹp, phảng phất là loại cung nữ dịu dàng trong sách miêu tả bước ra vậy.
"Vậy ta thay hắn đa tạ Tổ đại ca. Đúng rồi, lần này đi hết thảy thuận lợi chứ?"
"Tổng thể coi như thuận lợi đi." Tổ An có chút ảm đạm, nếu không phải phát sinh chuyện Hồng Lệ trốn đi, thì càng tốt hơn.
Tạ Đạo Uẩn nhạy bén phát giác được hắn thất lạc, quan tâm hỏi: "Tổ đại ca, là xảy ra chuyện gì sao, có gì ta có thể giúp được không?"
Tổ An vốn không muốn nói, nhưng cảm thụ được ngữ khí ôn nhu lo lắng của nàng, vô thức dốc bầu tâm sự: "Chính là ta làm một chuyện khiến Hồng Lệ tức giận, nàng bỏ nhà trốn đi, ta tìm thế nào cũng không thấy nàng."
"Tổ đại ca, Thu cô nương yêu huynh như vậy, đợi hết giận sẽ trở lại bên cạnh huynh thôi."
"Lần này không giống, chuyện này chỉ sợ cả đời cũng sẽ không nguôi giận."
Tạ Đạo Uẩn khẽ giật mình, vốn muốn hỏi hắn rốt cuộc là chuyện gì nghiêm trọng như vậy, bất quá cuối cùng thân mật không hỏi ra, ngược lại đổi thành khuyên nhủ:
"Thời gian sẽ chữa lành hết thảy."
"Thu cô nương tu vi cao như vậy, coi như một mình, cũng sẽ không có chuyện gì."
...
Nhìn thấy từng đoạn văn tự như dòng nước nhỏ, trong lòng Tổ An có chút ấm áp, tâm tình cũng thoáng thư giãn một chút.
"Cảm ơn!"
Lúc này Tạ Đạo Uẩn lại có chút thất thần, nàng nhẹ nhàng vuốt ve Lưu Ly Trản trên bàn, đây là lễ vật lúc trước Tổ đại ca tặng nàng, nàng vẫn luôn rất thích.
Nàng bỗng nhiên thở dài một hơi thật dài, rõ ràng là muốn nói bóng nói gió hỏi thăm một chút chuyện hai người hôn môi trong bí cảnh lần trước, sao lại biến thành giúp người yêu theo đuổi con gái.
Lúc này ngọc giản của Tổ An lại lóe lên một ảnh chân dung khác —— "Xin gọi ta là Nữ Vương đại nhân".
Tổ An: "..."
Ảnh chân dung phía trên hình như là Liễu Ngưng tắm suối nước nóng lúc tự chụp, quả nhiên là suối nước nóng nước trơn tẩy ngưng chi, rõ ràng chỉ lộ vai, lại đặc biệt mê người.
Tổ An đang định trêu chọc vài câu, kết quả nhìn thấy tin tức phía trên lại là thần sắc biến đổi.
"A Tổ, huynh ở đó không? Yêu tộc bên kia xảy ra chuyện rồi."
"Xảy ra chuyện gì?" Trong lòng Tổ An run lên.
"Huynh ở đó thì tốt quá." Rất nhanh tin tức của Liễu Ngưng lần nữa truyền đến, "Trước đó không phải đề nghị hai nước chúng ta Thái Hậu cùng nhau gặp mặt, thương nghị chi tiết hợp tác đối kháng yêu ma sao, sau đó có quan viên tương quan cùng tiến, kết quả truyền về tin tức, Tiểu Yêu Hậu vội vã rời khỏi Vương đình, hơn nữa còn điều động Kim Ô Vệ tinh nhuệ nhất của Vương đình."
"Căn cứ thám tử chúng ta hồi báo, hình như là phong ấn chi địa bên kia xảy ra vấn đề, nàng đang dẫn người đi cứu hỏa."
"Cái gì!" Trong nháy mắt đồng tử Tổ An co rụt lại.