Thu Hồng Lệ này khi nói chuyện với Phòng Bưu, ngữ khí phảng phất như đang làm nũng với tình nhân. Nhưng làm sao có thể như vậy được?
Phòng Bưu là hạng người gì, Phan Xảo Xảo lại quá rõ ràng. Đến cả nàng ta còn chẳng thèm để mắt tới tên phế vật đó, Thu Hồng Lệ mắt không mù, làm sao có thể thích hắn?
Phản ứng đầu tiên của nàng ta là Thu Hồng Lệ bị tên tiểu tử này bỏ thuốc mê, mất hết tâm trí. Bất quá lập tức liền bỏ ngay ý nghĩ này. Không nói đến việc có loại thuốc thần kỳ như vậy hay không, cho dù có, thì với tu vi của Thu Hồng Lệ, Phòng Bưu làm sao có thể tiếp cận?
Vô số suy nghĩ ập đến, trên thực tế mới chỉ trôi qua trong nháy mắt. Phan Xảo Xảo cảm thấy tình thế trong phòng cực kỳ quỷ dị, bản năng có một loại cảm giác lạnh cả người.
Cho nên không chút do dự chạy ra ngoài. Kết quả nàng ta lập tức phát hiện thanh âm của mình dường như bị một bức tường vô hình chặn lại, căn bản không truyền ra ngoài được.
Trong khoảnh khắc đó, trong lòng nàng ta hoảng hốt. Với nhãn lực của nàng ta, tự nhiên ý thức được là có cao thủ đỉnh phong bố trí một khí tràng hùng hậu trong phòng. Bậc cao thủ này không phải là thứ nàng ta có thể chống lại.
Nghĩ tới đây, nàng ta dứt khoát trực tiếp thi triển bí thuật đốt máu kích phát tiềm lực, tu vi cả người trong thời gian ngắn trực tiếp tăng lên gấp đôi. Sau đó ám khí trên người giống như mưa hoa đầy trời bắn ra. Nàng ta thậm chí còn không biết địch nhân ở đâu, chỉ cầu có thể tranh thủ cho mình một chút thời gian.
Có điều, nàng ta rất nhanh co rút đồng tử, trông thấy Phòng Bưu tiện tay vung lên, trong tay áo dường như tự thành một phương thiên địa, đầy trời ám khí đều bị thu vào trong đó.
Cái gì?
Nàng ta vạn vạn không ngờ tới lại là Phòng Bưu!
Hắn làm sao có thể lợi hại như thế?
Không, không đúng, người này không thể nào là Phòng Bưu.
Trong óc nàng ta thoáng hiện ý nghĩ này, sau đó tối sầm mắt, còn không kịp nhìn rõ mình trúng chiêu thế nào đã trực tiếp ngất đi.
Nhìn Phan Xảo Xảo ngã lăn trên đất, Thu Hồng Lệ liếc người yêu một cái: "Chàng thật chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả."
Tuy rằng miệng nói như thế, nhưng khóe miệng giương lên biểu hiện nàng ta thấy kẻ ngày thường hay đối nghịch với mình thê thảm như vậy thoải mái đến nhường nào.
"Nữ nhân này không có ý tốt, cũng đáng đời." Tổ An cười cười, đem nàng ta nhét xuống gầm giường, coi như mắt không thấy tâm không phiền.
Thu Hồng Lệ cũng không hứng thú quan tâm Phan Xảo Xảo nữa, mà chạy đến trước gương, vén váy, xoay một vòng tại chỗ. Chiếc váy màu đỏ giống như một đóa hoa tươi nở rộ: "A Tổ, ta mặc bộ này có đẹp không?"
"Mắt nhìn một cái sinh trăm vẻ, Lục Cung chẳng còn ai đẹp." Tổ An xuất phát từ nội tâm cảm thán.
"Chàng đó, chỉ giỏi dỗ ta vui, trong hoàng cung rõ ràng có mấy người xinh đẹp. Tỉ như Hoàng hậu trước kia, còn có Thái tử phi đều là giai nhân tuyệt sắc." Thu Hồng Lệ trước kia hành thích tiến vào hoàng cung, đối với các nàng ấn tượng rất sâu sắc.
Bất quá dù là như thế, nghe người yêu khen ngợi như vậy, trong lòng vẫn ngọt ngào.
Tổ An nắm tay nàng, giúp nàng sửa sang áo cưới trên người: "Sao hôm nay lại mặc bộ này?"
"Chàng không biết tân nương tử đều muốn thử y phục trước sao?" Thu Hồng Lệ lần nữa ngồi trước gương chải tóc, "Sáng sớm hôm nay, người của Âm Dương Đạo đưa bộ quần áo này tới để ta thử. Tuy rằng bọn họ ngày thường hành sự bỉ ổi, nhưng không thể không thừa nhận, thẩm mỹ vẫn rất tốt, y phục rất là xinh đẹp. Vốn còn có chút thị nữ muốn giúp ta trang điểm, đều bị ta đuổi đi."
"Luôn cảm thấy nàng mặc áo cưới của người khác cứ kỳ lạ." Tổ An tiếp nhận lược trong tay nàng, ôn nhu giúp nàng chải đầu.
"Của người khác gì chứ, đây rõ ràng là của ta," Thu Hồng Lệ hừ một tiếng, lại bổ sung một câu, "Ta là cố ý mặc cho chàng xem."
"Quả thật rất đẹp." Nhìn nữ tử trong gương cầm giấy son môi nhẹ nhàng mím, phía trên tản ra vẻ lộng lẫy mê người, Tổ An cũng không khỏi có chút thất thần.
Đều nói tân nương tử là thời điểm đẹp nhất trong đời người phụ nữ, huống chi Thu Hồng Lệ vốn đã cực đẹp, bây giờ trong phòng giăng đèn kết hoa, khung cảnh vui mừng cùng với đôi môi son đỏ mọng tôn lên cả người càng phát ra xinh đẹp rung động lòng người.
Tổ An nhịn không được cúi đầu hôn xuống, Thu Hồng Lệ nghiêng mặt: "Không được dùng bộ dạng quỷ quái này."
Tổ An lúc này mới phản ứng được, khôi phục nguyên bản hình dạng, hai người hôn nhau.
Thu Hồng Lệ ưm một tiếng, thân thể đều mềm nhũn.
Khác với trước kia, bây giờ không có ai tới quấy rầy, cũng không cần nơm nớp lo sợ, nụ hôn này thâm tình lại kéo dài. Hai người xa cách đã lâu, đem tất cả tưởng niệm những ngày này hóa nhập vào trong đó.
Thật lâu sau mới rời môi, Thu Hồng Lệ đôi mắt đều nhanh chảy ra nước: "A Tổ, có đôi khi ta cảm thấy rất tự ti."
"Tự ti? Sao lại có ý nghĩ như vậy." Tổ An có chút khó hiểu, đặc biệt là đến Cừu Trì rồi, mới biết được nàng ta ở trong suy nghĩ của những đệ tử Ma giáo có địa vị cao bao nhiêu, quả thực là nữ thần trong mắt của chục nghìn nam nhân. Các tông môn có đệ tử thân truyền, cơ bản đều là người ngưỡng mộ nàng.
Một thiên tài vừa có mỹ mạo vừa có tu vi như vậy, lại nói mình tự ti, nếu để Phan Xảo Xảo nghe được, đoán chừng sẽ tức đến tỉnh lại tại chỗ.
"Bởi vì Sơ Nhan và chàng đã từng là phu thê, thậm chí ngay cả Mạn Mạn cũng có quan hệ thân mật với chàng như vậy, chỉ có ta, ở trước mặt các nàng như người ngoài." Thu Hồng Lệ nói nói nước mắt không kìm được như trân châu trượt xuống.
Nhìn nàng ta nước mắt như mưa, Tổ An trong lòng thương yêu dâng trào, cũng không nói nữa, trực tiếp hôn lên, dùng ôn nhu của mình an ủi nàng.
Rất nhanh Thu Hồng Lệ triệt để động tình, ánh mắt đều có chút mơ màng: "A Tổ, lần bế quan này sư phụ dạy ta công
pháp đã luyện được không sai biệt lắm."
Tổ An trong lòng hơi động: "Nàng nói là..."
Trước đó hai người thủy chung không dám vượt quá giới hạn, cũng là bởi vì Vân Gian Nguyệt cảnh cáo, không thể sớm làm hỏng thân thể của nàng, khiến nàng không cách nào đạt tới cảnh giới cao nhất của Thiên Ma Mị Âm.
Thu Hồng Lệ trong mắt đều là yêu thương: "A Tổ, hôm nay ta chính là tân nương của chàng..."
Tổ An hô hấp thoáng cái dồn dập lên, chỗ nào còn nhịn được, trực tiếp ôm nàng lên đặt ở trên bàn trang điểm.
Áo cưới xinh đẹp danh quý theo đầu vai trượt xuống, đem thân thể thuần mỹ như ngọc triệt để hiện ra trong không khí, những đóa hoa tươi cắm bên cạnh đều có chút ảm đạm phai mờ.
Hết thảy đều là thuận theo tự nhiên...
Bỗng nhiên Thu Hồng Lệ hung hăng cắn một cái lên vai Tổ An, toàn bộ thân thể không ngừng run rẩy.
Tổ An có chút thương tiếc: "Có phải rất đau không?"
Thu Hồng Lệ gật gật đầu lại vội vàng lắc đầu, trên mặt xinh đẹp nhiều thêm một tia đau đớn ưu sầu, nếu để đệ tử trong giáo thấy được vẻ mặt này của nàng, không biết bao nhiêu trái tim muốn vỡ vụn.
Nàng hít sâu một hơi, thoáng bình phục một chút, có thể khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo mị hoặc vẫn có chút tái nhợt: "Chàng... Cũng không biết Sơ Nhan làm sao chịu được chàng."
Chỉ là vừa mới tiếp xúc, nàng đã cảm thấy cả người phảng phất như muốn nứt ra.
Thấy được nàng khó chịu, Tổ An chỗ nào nỡ lòng tiếp tục.
Ai biết Thu Hồng Lệ lại như bạch tuộc ôm lấy hắn: "Không muốn."
"Thế nhưng là..."
Thu Hồng Lệ nhẹ nhàng đè lên môi hắn: "Chàng quên ta là yêu nữ Ma Giáo à, ta là đệ nhất nhân từ trước tới nay đem mị công tu đến đại thành, sư phụ tuy rằng lợi hại, nhưng nàng rốt cuộc chưa từng trải qua ái tình, hơn phân nửa là không sánh bằng ta."
Tổ An thần sắc cổ quái, nếu để nàng ta biết Vân Gian Nguyệt cùng mình có quan hệ, chính mình nhất định sẽ chết rất thảm.
Chỉ nghe nàng tiếp tục nói: "Mị công này không chỉ dạy ta đùa bỡn thiên hạ nam tử trong lòng bàn tay, đồng dạng còn có làm thế nào để lấy lòng nam tử mình chân chính yêu thương."
Nói xong nàng đã bắt đầu vận công, tuy rằng nhìn không ra nàng làm thế nào, nhưng lúc này cả người nàng rõ ràng không giống với vừa rồi, một cái nhăn mày một nụ cười tản ra ý tứ câu hồn đoạt phách, rõ ràng hơn là, cả người nàng dường như biến thành so với bông vải còn mềm hơn.
Nàng tiến đến bên tai Tổ An nhẹ giọng nói nhỏ: "Đánh nhau ta không nhất định có thể thắng Sơ Nhan, nhưng phương diện này, nàng tuyệt đối không thể sánh bằng ta."
Cái tính hiếu thắng đáng chết này!
Tổ An chỗ nào còn nhịn được, hổ gầm một tiếng, trực tiếp đại quân áp lên.
...
"Keng" một tiếng, ngoài mấy trăm dặm, mười mấy tên binh lính Ma giáo ôm một cây gỗ lớn ngàn năm làm thành chùy công thành thô sơ, rốt cục phá tan cửa sơn trại đóng chặt phía trước. Tiếp đó, bộ đội đánh bất ngờ phía sau ào ào gào thét xông vào trong.
Đáng tiếc sơn trại kia phòng thủ cũng cực kỳ ương ngạnh, bên trong rất nhanh tổ chức phản kích, đem những binh lính Ma giáo này bức lui trở về.
Một nam thanh niên mặt lạnh lùng đang thần sắc bình tĩnh nhìn hết thảy. Rất nhanh có binh lính Ma giáo đi tới trước mặt hắn bẩm báo: "Đinh sư huynh, Tân Nguyệt Cung phản kháng cực kỳ sắc bén, các huynh đệ thương vong rất nghiêm trọng, không bằng tạm thời ngưng chiến đi."
"Ta không muốn nghe số lượng thương vong, chỉ cần Tân Nguyệt Cung! Ta muốn làm cho tất cả mọi người đều biết, thuận sư phụ thì hưng thịnh, nghịch sư phụ thì diệt vong!"
Nam thanh niên chính là đệ tử thân truyền của Lô Tán Nguyên, Đinh Hạ, cũng là truyền nhân xuất sắc nhất của Vô Tình Đạo được công nhận. Tất cả mọi người tin tưởng Vô Tình Đạo tương lai sẽ ở dưới sự chỉ huy của hắn đi hướng một đỉnh phong khác.
Binh sĩ kia nghe vậy cắn răng, quay người đem mệnh lệnh của hắn truyền đạt.
Biết không đường lui, những binh lính Ma giáo phía trước ào ào đỏ mắt tiếp tục xung phong, lần nữa kéo theo chùy công thành xông vào.
Có thể người của Tân Nguyệt Cung cũng rõ ràng một khi bị công phá mọi người hẳn phải chết không nghi ngờ, cho nên đồng dạng là cắn răng kiên trì.
Cứ như vậy, chùy công thành khổng lồ lúc thì đánh vào, lúc lại bị ép trở về, rất nhanh cửa trại đã máu chảy thành sông.
Cứ kiên trì như vậy đếm mười hiệp, người của Tân Nguyệt Cung rốt cục yếu không địch lại mạnh.
Theo chùy công thành nối đuôi nhau tiến vào, biểu thị chiến cuộc bắt đầu nghiêng về một phía.
Tiếp đó, binh lính dưới trướng Đinh Hạ càng phát ra hưng phấn, ào ào xông vào, xâm nhập đến từng nơi trong Tân Nguyệt Cung chưa từng mở ra cho người ngoài.
Bất quá bọn hắn cao hứng không được bao lâu, thì ào ào hét thảm.
Nguyên lai Tân Nguyệt Cung phát động thủy công, vô số độc dịch sền sệt theo bốn phương tám hướng từ ám đạo tuôn ra, khiến binh lính Vô Tình Đạo tổn thất nặng nề.
Ngay sau đó, những binh lực còn sót lại của Tân Nguyệt Cung lại từ chỗ tối công kích, đem kẻ xâm lấn kéo vào chiến đấu trên đường phố.
Bởi vì thủy công lúc trước, khắp nơi đều là vũng bùn, tiến lên một bước cũng cực kỳ khó khăn.
Nhìn Tân Nguyệt Cung bộc phát ra năng lượng cực lớn, da mặt Đinh Hạ đều run rẩy, quyết định suất lĩnh thân vệ đầu nhập chiến trường.
Trải qua hơn một canh giờ ác chiến, lực lượng phòng ngự của Tân Nguyệt Cung rốt cục triệt để không kiên trì nổi, từng trận địa thất thủ, cuối cùng ngay cả Nguyệt Cung, đại biểu cho nơi trọng yếu nhất của Tân Nguyệt Cung, cũng bị kẻ xâm lấn xông vào.
Nhìn hết thảy, Đinh Hạ trên mặt rốt cục có mỉm cười, trong phạm vi ngàn dặm, thế lực cuối cùng trung thành với Vân Gian Nguyệt cũng đã xong, mình có thể an tâm trở về tham gia trận hôn lễ kia, xem họ Vân đến cùng là tiếp tục ẩn giấu, trơ mắt nhìn bảo bối đồ đệ gả cho Phòng Long hay là không nhịn được ra tìm chết.